Xuyên Thành Pháo Hôi Bị Lưu Đày, Ta Mang Không Gian Đi Nghỉ Dưỡng - 490

Cập nhật lúc: 2025-11-24 08:06:35
Lượt xem: 4

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1BEc3XL2AM

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

"Đệ ." Niếp Niếp ngược thích Tiểu Trạm Trạm, cô bé đưa bàn tay nhỏ bé mập mạp sờ mặt .

Hai đứa trẻ tuổi tác chênh lệch nhiều, mặc dù đều là bảo bối quý giá, nhưng vẫn thể chơi với vui.

Tống Tuyết , bảo v.ú nuôi bế hai đứa sang một bên chơi, còn nàng kéo Cố Vãn Nguyệt đến bên cạnh để trò chuyện.

"Chu Lão, Chu Lão Phu Nhân." Tô Cảnh Hành thành công vụ, từ ngoài cửa bước , đến liền hành lễ với hai .

Hắn cùng Chu Lão liếc trao đổi ánh mắt.

"Đi thư phòng ." "Được." Chu Lão gật đầu, hai cùng đến thư phòng.

Chu Lão Phu Nhân tuổi cao, thích trẻ con, nên ôm hai đứa bé ở một bên trêu đùa.

Cố Vãn Nguyệt thì kéo tay Tống Tuyết, đến ghế gỗ hoa lê mà xuống.

"Tống tỷ tỷ, ngươi vị hôn phu từ khi nào , hề ?" Nàng nhớ rõ, đây Tống Tuyết đối với Vương Phu qua đời của là một mối tình thắm thiết, một lòng một .

Nàng là cảm thấy Tống Tuyết thể tái giá, chỉ là cảm thấy chuyện chút đột ngột.

"Một lời khó hết." Tống Tuyết lắc đầu, nhắc đến Chu Xá, mặt nàng hề vẻ vui mừng ngượng ngùng.

"Là cha chồng và mẫu tìm cho ." Tống Tuyết thở dài, trong lòng chút bất đắc dĩ.

Nguyên do là khi công t.ử Chu Gia qua đời, Chu Lão Phu Nhân cùng Chu Lão xem Tống Tuyết như con gái ruột thịt mà đối đãi.

Họ lo lắng khi hai họ già , Tống Tuyết sẽ ai để dựa dẫm, thêm hiện tại Tống Tuyết vẫn còn quá trẻ, mới hai mươi tuổi, đành lòng lỡ quãng đời của nàng, nên sai mai mối cho Tống Tuyết.

"Ban đầu cũng hề , chỉ là thấy cha chồng và chồng quá đỗi khăng khăng, cũng tiện phản đối."

Tống Tuyết thở dài, đưa mắt Niếp Niếp ở đằng xa.

"Lời họ cũng sai, chờ trăm năm họ , một gái yếu ớt nuôi Niếp Niếp khôn lớn thật sự khó khăn. Hơn nữa, cũng hy vọng Niếp Niếp phụ ."

Nói cũng là vì hài tử, còn về phần bao nhiêu yêu thích Chu Xá thì một chút cũng .

"Cha chồng cùng chồng liên tục giới thiệu cho vài , mấy đây đều chẳng . Chỉ Chu Xá phẩm hạnh qua còn , còn đối với đỗi quan tâm."

Tống Tuyết thấy Chu Xá đang trêu đùa Niếp Niếp, mỉm :

"Nhất là mực yêu thích hài tử, hài t.ử cũng quý mến . Dù cũng tìm một , nếu yêu thích, chi bằng tìm một đối đãi với hài tử."

Cố Vãn Nguyệt thuận theo ánh mắt của nàng sang, quả thực Chu Xá và Niếp Niếp qua hòa hợp.

"Tỷ tỷ như , tương lai sẽ hối hận , lỡ như gặp yêu thích thì ?"

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-phao-hoi-bi-luu-day-ta-mang-khong-gian-di-nghi-duong/490.html.]

Cố Vãn Nguyệt luôn cảm thấy cách thỏa lắm.

"Ta từng tuổi , hài t.ử đều sinh, còn thể trông mong gì nữa? Người yêu thích càng chẳng , tìm một ngày nào ngày là đủ , còn những chuyện khác nghĩ tới."

Tống Tuyết thở dài, "Ta cũng là để cha chồng cùng chồng lo lắng, họ đều cao tuổi, đoạn thời gian cứ mãi bận tâm chuyện của , cũng cãi họ."

Cố Vãn Nguyệt chỉ thể cảm thán, "Chu Lão và Chu Lão Phu Nhân thật lòng cho ngươi."

"Dĩ nhiên, họ xem như con gái ruột, thậm chí đó còn đổi họ Chu, đưa gia phả, trực tiếp xem là con gái của họ.

Chỉ là cự tuyệt, vì vong phu mà giữ gìn, cũng là thanh mai trúc mã, tình cảm …"

Tống Tuyết hốc mắt chút ướt át, bao nhiêu chuyện xảy những năm đều thể lay động nàng, chỉ khi nhắc tới vong phu, tâm trạng của nàng mới sự biến động.

Điều cũng dễ hiểu, khi công t.ử Chu Gia còn tại thế, hai họ vốn vô cùng ân ái, bao giờ cãi vã giận hờn.

Sau đó, công t.ử Chu Gia mất đúng lúc Tống Tuyết yêu thương nhất, trở thành khúc mắc trong lòng Tống Tuyết, e rằng cả đời nàng cũng thể nào quên .

"Thật lúc vẫn nghĩ, nếu thể quen ngươi sớm hơn bao nhiêu, ngươi cứu cả cha chồng .

Lúc đó tình trạng của phu quân còn nghiêm trọng bằng cha chồng , nếu sớm quen ngươi, phu quân sẽ mất, thì giờ quang cảnh sẽ ."

Tống Tuyết ngẩn , cuối cùng sực tỉnh lắc đầu.

"Chỉ là đó tự nghĩ thông suốt, thời gian là thể nào ngược, c.h.ế.t cũng thể sống .

Người sống quan trọng nhất là nghĩ đến hiện tại và tương lai, vì nữ nhi sống thật ."

Cố Vãn Nguyệt những lời của Tống Tuyết, cảm thấy chút xót xa, ngờ Tống Tuyết bình thường cởi mở hào phóng, nhưng trong lòng đè nén nhiều nỗi niềm uất ức như .

nghĩ cũng , nàng mất thương nhất lúc xuân sắc nhất, trong lòng thể khổ đau chứ?

Chillllllll girl !

Chỉ là do tính cách nàng đè nén , nên ngoài thể thôi.

Nói như , nếu nàng thể tìm một nam nhân đáng để phó thác, lẽ tương lai thể vượt qua khúc mắc .

Chu Lão và Tô Cảnh Hành chuyện một hồi trong thư phòng, lâu hai cùng bước .

Chu Lão híp mắt về phía Cố Vãn Nguyệt, "Vương phi, vương gia với chuyện ngươi mở thư viện. Sau sẽ ở tại Ninh Cổ Tháp, dù cũng rảnh rỗi, thể thường xuyên đến thư viện của ngươi giảng bài."

Bất quá, ngày nào cũng thì chịu nổi, dù cái già cũng gần sáu mươi tuổi , nếu ngày nào cũng dạy học thì chẳng mấy chốc sẽ học trò cho tức c.h.ế.t.

Cố Vãn Nguyệt lập tức cao hứng vô cùng, nàng vốn tưởng rằng cần tốn chút công sức mới thể thuyết phục Chu Lão, ngờ Chu Lão dễ dàng đồng ý như .

"Đa tạ Chu Lão, xin học sinh Ninh Cổ Tháp cảm tạ Chu Lão."

"Không cần cám ơn, cần cám ơn, chỉ cần ngươi hứa với lão phu giao tiểu thái tôn cho lão phu quản giáo!"

Loading...