Xuyên Thành Pháo Hôi Bị Lưu Đày, Ta Mang Không Gian Đi Nghỉ Dưỡng - 508

Cập nhật lúc: 2025-11-24 12:46:24
Lượt xem: 2

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1gBAw7DeBB

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

"Ngươi chằm chằm Chu Xá gì?" Trần T.ử Vọng đưa một khối bánh ngọt cho Chu Sinh, cũng bánh ngọt của Cố phủ là dùng cái gì , mềm nhũn nhu nhu, còn ngọt ngào, miệng tan , ngon ăn cực kỳ.

Đáng tiếc Vân Cẩm thể , nàng thể phô trương mặt khác, cũng thích hợp xuất hiện ở những trường hợp mặt nhiều như , nếu thì nàng thể nếm thử bánh ngọt .

Trong lòng tính toán, cũng chờ một lát nữa thể cầu xin vương phi một chút , để từ phòng bếp nhỏ mang một chút bánh ngọt trở về, cho Vân Cẩm nếm thử.

"Ta ăn." Chu Sinh thu tầm mắt , đẩy bánh ngọt , rõ ràng Chu Xá cùng gã sai vặt đang rình xem Tống Tuyết mưu đồ bí mật điều gì.

Chillllllll girl !

"Ngươi ăn, coi như đều ăn nha. Ngươi tiểu t.ử khẩu phúc, đồ ăn ngon như ngươi ăn." Trần T.ử Vọng ăn, mắt thấy Chu Sinh xem đằng xa xuất thần, còn tưởng rằng đang Tiểu Trạm Trạm, tủm tỉm , "Ta cho ngươi , tiểu công t.ử của Cố phủ, siêu cấp đáng yêu thông minh, mấy ngày đây tới tìm chơi, thông minh hơn những đứa trẻ bình thường nhiều." "Ân." Chu Sinh tâm tại chỗ nào gật gật đầu, trêu cho Trần T.ử Vọng im lặng, "Được , thèm ngươi nữa, cũng mấy ngày nay ngươi thế nào, một bộ dáng vẻ mất hồn mất vía." "Đi thôi, chúng tới xem xem tiểu công tử." Chu Sinh , dời chủ đề sang chuyện khác, mang theo Trần T.ử Vọng qua chúc mừng Cố Vãn Nguyệt.

Hôm nay Tiểu Trạm Trạm đ.á.n.h đóng vai đến đáng yêu cực điểm, mặc chiếc áo ngắn cân vạt màu đỏ, đầu mang theo chiếc mũ đầu hổ màu đỏ, trắng trắng mềm mềm, tròn vo tựa như là một cái đoàn nhỏ con, đôi mắt thiên chân vô tà hướng bốn phía, ngươi, xem .

Cuối cùng, ánh mắt của khóa chặt Tiểu Niếp Niếp, lẽ vì tuổi tác tương tự, hướng Tiểu Niếp Niếp ê a hai tiếng.

Tống Tuyết nhân đó liền đặt Tiểu Niếp Niếp bên cạnh , nở nụ xinh : "Nhìn xem đôi tỷ , từ nhỏ tình cảm ."

Cố Vãn Nguyệt nhéo nhéo khuôn mặt nhỏ tròn trĩnh nhục đô đô của Niếp Niếp, Niếp Niếp híp mắt, "Mát, mát mẻ......"

"Ai."

Cố Vãn Nguyệt sự đáng yêu tả xiết của nàng cho tan chảy, tâm can như hóa .

Mấy đang vui vẻ, Chu Xá tới xen : "Tỷ gì chứ, xem là Kim Đồng Ngọc Nữ, chẳng bằng cho bọn định vị thông gia từ bé, để hai nhà càng thêm thiết."

Sắc mặt Tống Tuyết biến đổi.

Sắc mặt Chu Lão và Chu Lão Phu Nhân cũng biến đổi.

Ý của Cố Vãn Nguyệt và Tô Cảnh Hành cũng biến mất , trở nên chút lạnh băng.

Tống Tuyết yêu thương nữ nhi như châu báu, từng nghĩ đến chuyện gả chồng của nữ nhi, gì đến thông gia từ bé? Thật vô vị.

Chu Lão và Chu Lão Phu Nhân phận chân thật của Tiểu Trạm Trạm, là Hoàng Thái Tôn của Tiên Đế, là Hoàng Tôn của cựu Thái tử, mang dòng m.á.u chính thống của hoàng thất, tương lai chừng sẽ đăng cơ đế, mà thê t.ử của , tự nhiên cũng chính là Hoàng Hậu.

Chu Xá cùng bọn họ Chu Gia khỏi ghế yến hội, mỗi lời cử động đều đại diện cho Chu Gia bọn họ, lời như , chẳng lẽ để Tô Cảnh Hành và Cố Vãn Nguyệt tưởng rằng hai bọn họ già cả trèo cao?

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-phao-hoi-bi-luu-day-ta-mang-khong-gian-di-nghi-duong/508.html.]

Chu Lão Phu Nhân miễn cưỡng : "Thông gia từ bé gì chứ, chờ bọn nhỏ trưởng thành, để bọn tự tìm nhân duyên."

Chu Xá chỉ cảm thấy Chu Lão ngu xuẩn, bỉ thị : "Nếu bọn cùng lớn lên, đó chính là thanh mai trúc mã, duyên phận cầu cũng đến. Hơn nữa, hôn nhân là phụ mẫu định đoạt, hai đứa trẻ gì?"

Chu Lão tức giận đến im lặng, miễn cưỡng duy trì phong độ, nháy mắt với Tống Tuyết.

Tống Tuyết liền kéo Chu Xá qua một bên, ngăn cản tiếp tục phát ngôn bừa bãi.

"Hôm nay ngươi điên , nhiều lời vô lý như ?"

Sở dĩ Chu Xá những lời , là vì chợt nghĩ đến, nếu và Tống Tuyết thành , Niếp Niếp danh nghĩa chính là nữ nhi của . Nếu Niếp Niếp thể gả Vương phủ, về chừng chính là Vương Phi, chẳng là cha của Vương Phi ? Ngẫm thật phong quang.

Thấy Tống Tuyết sắc mặt nghiêm nghị, Chu Xá cũng dám bộc lộ ý tưởng thật sự, lầm bầm:

"Chỉ là đùa thôi, cẩn thận như ?"

"Nói đùa cũng phân biệt trường hợp chứ, hôm nay nhiều như ở đây, ngươi đùa kiểu gì, ngươi để Chu Gia chúng ?" Tống Tuyết cau mày.

Chu Xá càng phát vẻ kiên nhẫn: "Được , dù gần đây cái gì cũng sai. Từ chuyện , nàng cứ tránh mãi, thấy nàng mắt ? Nàng nếu mắt , thì thẳng a."

Tống Tuyết đơn giản phủ nhận: "Cái là cái gì với cái gì, chẳng lẽ phân biệt rõ ràng ?"

Thấy Chu Xá vẻ mặt ủy khuất, nàng phất phất tay: "Trước đừng chuyện , hôm nay là lễ đầy tháng của Trạm Trạm, chờ về nhà ."

Nói xong, nàng thở dài một tiếng, để ý tới Chu Xá nữa, lặng lẽ trở về chỗ cũ.

"Vương gia, Chu Gia ý tứ ."

Chu Lão kéo Tô Cảnh Hành sang một bên, mặt mày đầy ảo não, mặc dù là lão sư của cựu Thái tử, nhưng quân là quân, thần là thần, đạo lý quân thần khác biệt rõ ràng.

Tô Cảnh Hành bình thường tôn kính , nhận lấy, nhưng cũng dám càn.

"Ta ."

Ánh mắt lạnh như băng của Tô Cảnh Hành rơi Chu Xá, nhắc nhở một câu: "Chu Lão, thiết nghĩ đừng bề ngoài mê hoặc."

Loading...