Xuyên Thành Pháo Hôi Bị Lưu Đày, Ta Mang Không Gian Đi Nghỉ Dưỡng - 509

Cập nhật lúc: 2025-11-24 12:47:21
Lượt xem: 2

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/4AsVul7anR

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Chu Lão khẽ gật đầu, "Lão phu hiểu rõ." Sau khi trở về, hẳn là suy xét một phen về hôn sự giữa Tống Tuyết và Chu Xá.

"Mẫu , thể qua chơi cùng ?" Vệ Tiểu Sở lay lay góc áo của Khương Dung, hôm nay bọn họ cũng mời đến đây.

Khương Dung liếc Tiểu Trạm Trạm đang vây quanh các quý nhân, ai nấy phận đều bất phàm, khiến nàng chút e dè.

"Cái , điều tiện cho lắm, Tiểu Sở , Trạm Trạm là tiểu công t.ử của vương phủ, chúng nên giữ cách một chút…" "Có gì mà , trẻ con thích chơi đùa cùng là chuyện đỗi bình thường. Tiểu Sở nếu thích chơi với Trạm Trạm, cứ để nàng qua tìm Trạm Trạm chơi. Ta nàng dâu, ngươi cũng nên đổi suy nghĩ một chút, Vương phi đối với chúng , cũng hề coi thường chúng , nếu chẳng mời chúng đến dự lễ đầy tháng. Ngươi nếu cứ rụt rè sợ hãi, về Tiểu Sở cũng chẳng tiền đồ gì lớn." Vệ Lão Thái loại bỏ Dịch Nha, nghiêm túc .

Đừng thấy nàng xuất từ nông dân mà khinh thường, kiến thức của nàng bất phàm, chẳng trách thể nuôi dạy nên một tài ba như Vệ Thành.

Khương Dung chợt bừng tỉnh đại ngộ, cảm thấy hổ vô cùng, vội vàng với Vệ Tiểu Sở:

"Là của mẫu , nếu con tìm Trạm Trạm chơi, con cứ qua tìm bọn chơi ." "Dạ , tạ ơn ." Vệ Tiểu Sở vui mừng mặt, bước chân ngắn nhỏ, hớn hở chạy vội qua.

Cố Vãn Nguyệt thấy nàng, dịu dàng kéo nàng gần, dẫn nàng cùng Trạm Trạm vui đùa cùng .

Khương Dung yên tâm.

"Ai nha," Tống Tuyết chợt đổ ướt váy, nha sợ đến mức quỳ rạp đất, vội vàng xin tha, "Phu nhân thứ tội, nô tỳ cố ý, nãy nô tỳ trượt chân vì cái gì, lỡ tay đổ rượu lên phu nhân." "Được , , ngươi mau dậy ." Tống Tuyết là hiền hòa nhất, đương nhiên sẽ so đo với một nha .

Cố Vãn Nguyệt thấy váy nàng ướt sũng, ân cần , "Chiếc váy ướt nhẹp mặc sẽ thoải mái, giày cũng ướt , sẽ bảo Hồng Chiêu dẫn ngươi một bộ quần áo khác." Nàng cùng Tống Tuyết vóc dáng khác là mấy, trong phòng quần áo những bộ quần áo mới từng mặc qua.

Tống Tuyết nghĩ cũng , liền giao Tiểu Niếp Niếp cho Tần Ma Ma, xuống để y phục.

Chẳng ai thấy, lâu khi Tống Tuyết rời , Chu Xá liền lén lút rời khỏi tiệc, về phía phòng quần áo.

"Phòng quần áo của thiếu phu nhân ngay bên trong, quần áo bên trong đều là đồ mới mặc, ngài cứ tùy ý chọn một bộ thích, nô tỳ sẽ chờ ngài ở bên ngoài." Hồng Chiêu , nàng đối xử với Tống Tuyết vẫn khách khí.

"Phiền phức cô nương ." Vừa đổ rượu cảm thấy gì, nhưng một đoạn đường, đôi giày con chân ướt, quả thật là vô cùng khó chịu.

Tống Tuyết bước , khép cửa , tùy tiện chọn một bộ quần áo màu vàng nhạt cùng đôi giày, bắt đầu đồ.

Hồng Chiêu chờ ở ngoài cửa.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-phao-hoi-bi-luu-day-ta-mang-khong-gian-di-nghi-duong/509.html.]

Lúc một tên sai vặt tới, cung kính với Hồng Chiêu, "Cô nương, Vương phi gọi cô nương qua việc." Hồng Chiêu nghi ngờ , "Chuyện gì , nhưng Chu thiếu phu nhân vẫn khỏi phòng." Tên sai vặt ánh mắt lấp lóe, "Tiểu nhân cũng rõ là chuyện gì, nhưng hình như kêu gấp, là tiểu công t.ử nôn trớ." Trong phòng, Tống Tuyết vì thương con nên cất giọng , "Hồng Chiêu, ngươi , đường ." Hồng Chiêu do dự một lát, lập tức gật đầu, "Vậy nô tỳ ." Chân Hồng Chiêu , chân một bóng liền tới bên ngoài cửa sổ.

Chỉ thấy dùng vật nhọn chọc một lỗ cửa sổ, lén lút đốt hương mê, nhét bên trong.

Trong phòng, Tống Tuyết mang giày xong, liền định về yến hội. Chỉ là dậy, nàng liền cảm thấy mắt chút choáng váng.

Chillllllll girl !

Nàng đưa tay ấn trán, đỡ lấy tấm bình phong bên cạnh.

"Chuyện gì đang xảy , choáng váng thế ......" "Tuyết nhi," Một bóng từ ngoài cửa bước , tiện tay đóng cửa .

Tống Tuyết ngẩng đầu lên, là Chu Xá.

"Ngươi, ngươi đây gì? Mau ngoài." Mặc dù nàng và Chu Xá đính hôn, nhưng Tống Tuyết vẫn tuân thủ lễ nghi nam nữ đại phòng, bao giờ vượt qua lễ giáo.

"Tuyết nhi, , đến là để yêu thương ngươi." Chu Xá với khuôn mặt chất phác đàng hoàng thường ngày bỗng lộ nụ ác liệt, một tay ôm lấy Tống Tuyết.

"Tuyết nhi, từ khi ngươi vong chồng mất , ngươi vẫn gần gũi với nam nhân nào đúng ?

Chi bằng, để đến đây mà hảo hảo thương yêu ngươi." "Ngươi, ngươi thể như ." Tống Tuyết cố gắng đẩy , nhưng nàng mềm nhũn, chìm cơn hôn mê, "Chúng còn chính thức thành , thể loại chuyện ." Chu Xá bật ha hả, ngày thường còn giả vờ là chính nhân quân tử, thế nhưng bây giờ việc đều sắp đến tay, dứt khoát cần giả bộ nữa.

"Sao thể , ngươi giả vờ gì như thể là một trinh tiết liệt phụ , ngươi cũng đầu tiên còn là hoàng hoa đại khuê nữ, sớm bao nhiêu , còn thẹn thùng như thế gì?" Tống Tuyết từng nghĩ, thể những lời , trong lúc nhất thời nàng gần như thể nhận mặt.

"Ngươi thể như ?" "Ta thể , chẳng là sự thật ?" Chu Xá ôm nàng trong ngực, tùy tiện mò xuống thể nàng.

Tống Tuyết chỉ cảm thấy buồn nôn, cố gắng lấy cuối cùng chạy ngoài, nhưng đáng tiếc nàng trúng mê hương, thể nhanh chóng mềm nhũn, trực tiếp ngã đổ xuống chiếc bàn thấp.

Chu Xá thừa cơ nhào tới, cho những vật bàn thấp đều trượt xuống mặt đất.

"Ngươi chạy thoát , Tuyết nhi, để hảo hảo thương yêu ngươi , dù chúng sớm muộn gì cũng thành vợ chồng, loại chuyện sớm muộn gì cũng , thà sớm còn hơn muộn, đợi chúng về một nhà , nhất định sẽ đối xử thật với ngươi." Vừa , liền bắt đầu cởi quần áo Tống Tuyết, mắt thấy sắp lột bỏ y phục của nàng, bên ngoài cửa bỗng nhiên vang lên một tiếng kêu t.h.ả.m thiết.

Ngay đó, cánh cửa trực tiếp một cước đá văng.

Một ảnh vội vã chạy , chộp lấy chiếc bình hoa bên cạnh đập thẳng đầu Chu Xá.

 

Loading...