Xuyên Thành Pháo Hôi Bị Lưu Đày, Ta Mang Không Gian Đi Nghỉ Dưỡng - 530

Cập nhật lúc: 2025-11-24 13:01:20
Lượt xem: 3

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1gBAw7DeBB

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

"Cảnh Hành, ngươi thấy thế nào?" Dù băng thảo quả là do Cố Vãn Nguyệt đập xuống, Cố Vãn Nguyệt híp mắt suy tư.

Chủ yếu là nàng ghét nhất khác uy h.i.ế.p nàng, mặc dù Lục Vương Gia là vì tính mệnh của mẫu phi, mới sai khiến.

Lục Vương Gia thật sự băng thảo quả, vội vàng , "Trên tay tàng bảo đồ, thể trao đổi với các ngươi, chỉ cần các ngươi đưa băng thảo quả cho ." Hắn bỗng nhiên tung một chiêu lớn, Cố Vãn Nguyệt ngược chút hứng thú.

"Tàng bảo đồ gì?" "Ta lấy từ tay một Đông Chu, là từ hoàng thất Đông Chu lưu truyền tới, nhưng cụ thể cũng rõ, nguyện ý đưa tàng bảo đồ cho các ngươi, cầu xin các ngươi, đưa băng thảo quả cho ." "Ta suy nghĩ một chút." Cố Vãn Nguyệt đối với tàng bảo đồ quả thực động lòng, nhưng nàng lo lắng thả hổ về rừng.

Lục Vương Gia dường như sự do dự của nàng, c.ắ.n răng một cái, thấy c.h.ế.t sờn mà , "Các ngươi nếu là yên tâm, cứ đợi xong, g.i.ế.c .

vẫn xin Vương gia, hãy sai chế băng thảo quả thành Giải độc Hoàn, đưa cho mẫu phi .

Sau đó, phái bảo hộ an cho mẫu phi , phù hộ nàng an hưởng tuổi già." Lời của Lục Vương Gia cả hai đều kinh ngạc.

"Ngươi nguyện ý vì mẫu phi của ngươi, chịu c.h.ế.t ư?" Cố Vãn Nguyệt chấn kinh, xem Lục Vương Gia cũng điểm đáng để đồng cảm.

"Mẫu phi xuất thấp hèn, chỉ là tỳ nữ rửa chân, sinh sủng ái, là mẫu phi ngậm đắng nuốt cay, che chở nuôi lớn .

Lục Vương Gia hốc mắt ửng đỏ, "Mùa đông khắc nghiệt, là mẫu phi ôm lúc còn ấu t.ử lòng, sưởi ấm cho .

Ngã bệnh, là mẫu phi vì c.ắ.t c.ổ tay lấy thuốc.

Ta thiếu mẫu phi, đời thể một hai, một cái mạng thì nghĩa lý gì?" Tô Cảnh Hành khẽ bên tai Cố Vãn Nguyệt, "Điểm Lục Vương Gia quả thực dối, và mẫu phi từ nhỏ sủng ái, vẫn luôn trải qua gian khổ, thể là do Ngọc Thái Phi một tay nuôi lớn.

Chillllllll girl !

Lúc còn bé suýt c.h.ế.t vì bệnh, là Ngọc Thái Phi từng bước một gõ đầu đến Quan Âm Miếu, tự xin giảm thọ hai mươi năm để cứu ." Cho nên hiện tại Lục Vương Gia vì Ngọc Thái Phi, thể là đáng tin.

Cố Vãn Nguyệt chút tò mò, "Ngươi sợ chúng g.i.ế.c ngươi, nhưng đưa băng thảo quả cho Ngọc Thái Phi ?" "Ta, tin tưởng cách của Trấn Bắc vương."

Nếu như khác còn thể, nhưng Tô Cảnh Hành thì tuyệt đối khả năng chuyện mất hết lương tâm, mẫu phi của tham dự những chuyện .

"Tốt," Cố Vãn Nguyệt Yên Nhiên một tiếng, trêu đến Lục Vương Gia nghiêng mắt theo, "Chỉ bằng câu của ngươi, nguyện ý cho ngươi một cơ hội. ba điều kiện." "Ngươi ." Lục Vương Gia liền vội vàng gật đầu.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-phao-hoi-bi-luu-day-ta-mang-khong-gian-di-nghi-duong/530.html.]

Cố Vãn Nguyệt chậm rãi , "Thứ nhất, cho chúng chủ mưu màn là ai. Thứ hai, đưa tấm tàng bảo đồ cho . Thứ ba, băng thảo quả sẽ giúp ngươi chế thành d.ư.ợ.c , cho ngươi nửa tháng thời gian, ngươi mang theo mẫu phi của ngươi đến Ninh Cổ Tháp tìm , đó hãy an gia tại Ninh Cổ Tháp." Đây cũng là để đặt Lục Vương Gia mí mắt, thuận tiện giám sát.

Nếu như giả vờ quy hàng, bọn thể phát hiện ngay lập tức và g.i.ế.c .

Nếu là lúc , Lục Vương Gia thật sự cân nhắc kỹ lưỡng.

bây giờ, Ninh Cổ Tháp quả thực là một nơi thế ngoại đào nguyên, còn an nhàn hơn cả Kinh Thành.

"Ta nguyện ý," Lục Vương Gia liên tục ngừng đáp lời.

Bất quá, còn chút ngoài ý , "Các ngươi g.i.ế.c ?" "Xem ở tấm lòng hiếu thảo chí thuần của ngươi, cho ngươi một cơ hội, để ngươi dưỡng lão tống chung cho Ngọc Thái Phi." Cố Vãn Nguyệt buông tay, Lục Vương Gia ngạc nhiên, trong lòng khẽ động, mắt đỏ lên một câu, "Đa tạ." Hắn bỗng nhiên còn oán hận hai như thế nữa.

"Bây giờ thể cho chúng , là ai ?" Nhắc đến , Lục Vương Gia cũng oán hận, tiên khách khí mắng một trận, ngay đó , "Ta phận cụ thể của , nhưng là một Đột Quyết, thuộc hạ của gọi là tướng quân." Đôi mắt Tô Cảnh Hành chớp lên, "Người khóe mắt , một nốt ruồi son ?" "Làm ngươi ?" Lục Vương Gia kinh ngạc, nghĩ cũng đúng, nhất định khó dễ Tô Cảnh Hành, khẳng định là cừu gia, Tô Cảnh Hành tuyệt đối gặp qua.

"Trên mặt thật sự một nốt ruồi son." "Người , là Da Luật Chinh." Tô Cảnh Hành híp mắt, Cố Vãn Nguyệt kinh ngạc, "Da Luật Chinh, bắt đầu tìm tới Lục Vương Gia từ ba năm ." Vậy thì thật sự là thời gian Tô Cảnh Hành đại bại Đột Quyết.

"Da Luật Chinh đ.á.n.h thua, ghi hận trong lòng ngươi, sử dụng các loại thủ đoạn, để đối phó với ngươi." Lúc vợ chồng hai rõ chân tướng, Lục Vương Gia, Âm Sơn Hắc Thị, đều là quân cờ của Da Luật Chinh.

"Tàng bảo đồ ?" Hai mặt Lục Vương Gia lộ quá nhiều chuyện về Da Luật Chinh, liền trực tiếp nhảy đến chủ đề tiếp theo.

"Cái ," Lục Vương Gia chút hổ, "Ở bên trong đế giày của ." "Ngươi đặt nó ở trong đế giày gì?" Thật hôi thối a!

"Ta lo lắng mất, cho nên vẫn luôn đặt nó ở trong đế giày, tấm tàng bảo đồ là da dê chế thành, cũng sợ mồ hôi chân." Vợ chồng hai càng phát sự hổ.

"Chính ngươi lấy ." Trường kiếm của Tô Cảnh Hành vẩy một cái, cắt đứt dây gai, ngược sợ Lục Vương Gia chạy trốn.

Lục Vương Gia cũng ý định chạy, vội vàng cúi cởi chiếc giày bên chân .

"Thối quá." Mùi vị xộc lên tràn ngập trong phòng, Lục Vương Gia đỏ mặt, chạy một ngày còn rửa chân, thể thối ?

Lấy tàng bảo đồ từ đáy giày , Lục Vương Gia đưa cho bọn , "Cho, đây chính là tàng bảo đồ, bất quá......khụ khụ, chỉ một nửa." "Thật là lắm tâm kế." bất quá nghĩ cũng đúng, nếu bản đồ chỉnh, Lục Vương Gia sớm tự tìm .

Loading...