Cố Vãn Nguyệt nhanh nghĩ đến điều lo lắng, nàng lấy một thanh cái cuốc nhỏ:
"Ngươi hãy giúp mang cả gốc d.ư.ợ.c thảo lẫn bùn đất mà móc , nhớ kỹ mỗi một loại d.ư.ợ.c thảo chỉ cần đào một gốc, tuyệt đối tổn thương chúng. " Tô Cảnh Hành gật đầu, khi nhận lấy cái cuốc, liền bắt đầu hỗ trợ. Hắn động tác nhanh nhẹn, vợ chồng hai đào chừng nửa canh giờ, liền đào xong hết d.ư.ợ.c liệu. "Đi thôi, tiên đem những d.ư.ợ.c liệu thu gian, đợi buổi tối thời gian, đem chúng từng gốc trồng trong d.ư.ợ.c điền. " Cố Vãn Nguyệt xoa xoa mồ hôi trán, lòng lòng thỏa ý. " Lúc , Tô Cẩm Nhi cùng những khác nướng xong một nửa con mồi săn , nàng mới rắc hương liệu lên con thỏ nướng, trong nồi đặc sản miền núi cũng gần như hầm chín. Quỷ Y kịp chờ đợi phòng bếp lấy chén đũa. Hai ngoài, cánh cửa lớn nữa khép , Quỷ Y vẫn còn đang đợi ở cửa sơn động. "Ôi chao, thơm quá . Ý nghĩ trong lòng của Quỷ Y là: Hang núi lão đầu thật sự là mở , bất quá xú nha đầu thể mở mà, về chỉ cần lão đầu giữ gìn mối quan hệ với xú nha đầu, chỉ bằng nàng là trưởng lão Dược Vương Cốc, chẳng lẽ còn dính chút ánh sáng nào ? " "Quỷ Lão, ngươi chẳng lẽ hỏi xem, hai chúng phát hiện gì trong sơn động ? " Cố Vãn Nguyệt chút ngoài ý , nghĩ tới Quỷ Y rộng rãi như thế. Mùi thơm phát thật khiến chảy nước bọt. Bất quá nghĩ cũng đúng, nếu như Quỷ Y thật là tham lam, dựa theo y thuật của , hiện tại sớm kiếm đầy bồn đầy bát, thể còn nghèo rớt mùng tơi, ngay cả một chút bạc cũng bỏ nổi. Cố Vãn Nguyệt , Quỷ Y đoán nàng hẳn là thu hoạch bên trong sơn động, liền dậy :
"Đi thôi, chúng xuống núi. Không ngờ hôm nay săn còn thu hoạch ngoài ý , lúc rời khỏi sơn động, nàng đường dường như mang theo gió. Hắn quả thật quá thông minh! "Hay là để tới , ngươi bận rộn thật lâu , ngươi nghỉ ngơi . " Quỷ Y tỏ ý, sớm đưa địa đồ cho bọn , để bọn tự tới đây. " Tuyên Lộ nhớ tới kế hoạch của , chút nóng nảy, nàng liền sầm mặt xuống:
"Làm , ngươi chịu ngoài, là tin là ý gì, ngươi lo lắng sẽ hạ độc những đặc sản miền núi trong nồi canh ? " Ánh mắt Tuyên Lộ lấp lóe, cố ý đẩy , Tô T.ử Khanh nghĩ đến lời Tô Cảnh Hành căn dặn, chút do dự. " "Không hỏi, hỏi," Quỷ Y lắc đầu:
"Hang núi lão đầu xem qua, chỉ điều mở , cánh cửa nếu mở , lên đồ vật bên trong thuộc về lão đầu . Mắt thấy trời đến buổi chiều, ba vội vàng xuyên qua biển hoa, trở chỗ ở. " Tuyên Lộ mặt lạnh như tiền, trông nàng thật sự tức giận. Tô T.ử Khanh lập tức cảm thấy tê cả da đầu, bất đắc dĩ : "Tuyên Lộ tỷ, ý tứ . Cố Vãn Nguyệt những điều , nếu nhất định sẽ xạm mặt . "Xú nha đầu, hai các ngươi cuối cùng cũng chịu , nữa, lão đầu đây đều mốc meo luôn . "T.ử Khanh, ngươi cũng ngoài ăn cơm , sẽ giả đặc sản miền núi là . " "Vậy là ngươi ý tứ gì? Đừng cho là ngươi thiên vị đại tẩu của ngươi, cho nên phòng . " Tuyên Lộ chút khó chịu, khóe mắt đỏ hoe:
"Chúng từ nhỏ là cùng lớn lên, thật ngờ ngươi thể như , đối với ngươi quá thất vọng . " Nàng hít sâu một :
"Ta thế nhưng là nữ tướng quân chiến trường, khinh thường loại chuyện . "
"Tuyên Lộ tỷ, ý đó. "
Tô T.ử Khanh thở dài một , hết múc canh đặc sản miền núi của Cố Vãn Nguyệt . "Ta múc một phần riêng, còn giao cho ngươi. "
Hắn và Tuyên Lộ chung quy là lớn lên cùng , tình cảm vẫn còn đó, ầm ĩ cho quá khó coi. Nàng mắt đại tẩu, chỉ cần mang bát canh đặc sản miền núi của đại tẩu là thỏa. Vừa nãy ở ngoài ngửi thấy . Ánh mắt khiến Tuyên Lộ chút chột , mở mắt lung tung gật đầu. "
Cố Vãn Nguyệt thiện ý một câu, Tuyên Lộ chút dám mắt nàng. "
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-phao-hoi-bi-luu-day-ta-mang-khong-gian-di-nghi-duong/575.html.]
Chillllllll girl !
Tuyên Lộ dường như tổn thương tận đáy lòng, thèm để ý đến . "Không việc gì, tiểu thư yếu đuối, chỉ là múc canh mà thôi. Cố Vãn Nguyệt khép mắt , liếc Tô Cảnh Hành. "Ừ. "
Tô Cẩm Nhi tủm tỉm đưa tay , Tuyên Lộ chút căng thẳng ngăn . "
Giống như chột , nàng đặc biệt giải thích thêm một câu:
"Lát nữa canh sẽ nguội, nguội uống ngon. "
Tô Cẩm Nhi giật , Tuyên Lộ vội vàng :
"Canh nóng lắm, lo lắng ngươi bỏng. " Tô Cảnh Hành nàng một cái. Tuyên Lộ lượt bưng canh cho Tô T.ử Khanh và quỷ y bọn , chỉ còn hai bát cuối cùng, một bát trong đó là dành cho Tô Cảnh Hành. Động tác tinh tế lọt mắt Cố Vãn Nguyệt và Tô Cảnh Hành, hai bất động thanh sắc, định xem rốt cuộc nàng gì. "
Vừa mới nhận nhiều d.ư.ợ.c liệu quý giá như , Cố Vãn Nguyệt tâm trạng tồi, vui vẻ nhận lấy bát canh, uống non nửa ngụm. " Nét mặt nàng chút căng thẳng. Tài nấu nướng của Tuyên Lộ tỷ tỷ càng ngày càng , cho uống một ngụm . "
Trên mặt nàng hiện lên vẻ bối rối, vội vã bưng một bát khác, đưa cho Tô Cẩm Nhi. "Khoan ! Ta nếm thử một chút. "
"Sao ?"
Chỉ là ngay khoảnh khắc uống canh, bàn tay nhỏ của Cố Vãn Nguyệt nhẹ nhàng vung lên, bát canh liền biến mất gian.
"Tuyên Tương Quân, ngươi cứ xuống . "
Tô Cảnh Hành bình tĩnh nhận lấy bát canh, nhưng uống, mà đặt nó xuống bàn. Chúng uống canh sẽ tự múc, ngươi đừng vất vả. Tô T.ử Khanh thấy thế chút áy náy, chỉ thể ngoài , mang canh đến cho Cố Vãn Nguyệt. "