"Trình công tử, ngươi đừng nên gấp gáp, thấy lên Thanh Lam tỷ tỷ nhất định là an . "
Hạ Hà bước tới, ôn nhu an ủi Trình Hiên, Cố Vãn Nguyệt thấy nàng cả đều suýt chút nữa dán Trình Hiên, nhíu mày hạ màn xe xuống. Trình Hiên đành xe ngựa của . "Thanh Liên, nhanh chóng đường. "
Càng sâu Âm Phong Hạp, liền càng cảm nhận ngoài xe ngựa những trận gió lạnh buốt, thêm lúc là ban đêm, càng khiến cảm thấy âm u. "Dựng mấy cái lều đơn giản để nghỉ ngơi một chút . "
Hệ thống cũng đưa cảnh báo:
"Chủ nhân, phía một khu vực đầm lầy, trong vùng đầm lầy thể quái vật. Cố Vãn Nguyệt cuối cùng hiểu cái tên Âm Phong Hạp rốt cuộc từ mà . "
Lần nàng hề giả vờ, đường liền mấy ngày, thể tiểu thư của nàng chịu nổi, sớm rã rời. "
Một bên khác, Trình Hiên đỡ Hạ Hà xuống xe ngựa, Hạ Hà đỡ trán, sắc mặt trắng bệch, "Đầu chóng mặt quá. Sau khi bọn rời khỏi Âm Phong Hạp, bão cát xung quanh dần dần tan , vầng trăng treo cao trung cũng lộ diện mạo thật của nó. "
Trình Hiên tìm một tảng đá lớn đặt nàng xuống, mật :
"Ngươi cứ ở đây hít thở khí hóng gió một lát, lấy túi nước. "
Cố Vãn Nguyệt cũng nhận thấy chút mệt mỏi, ngay cả ngựa cũng mệt đến vật , thế là nàng dừng việc đường , nhảy xuống khỏi xe ngựa. "Đại khái là lâu trong xe ngựa nên say xe. "Được, nghỉ ngơi tại chỗ. Trên thảo nguyên quả thực dễ xuất hiện đầm lầy. Hạ Hà mặc dù mệt chịu nổi, nhưng thấy Trình Hiên đối với nàng mật như , mặt cũng kìm lộ nụ :
"Trình đại ca, đa tạ ngươi. "Một đêm ăn cơm, đường đều chút đói, nướng hai con thỏ lót một chút . "
Cố Vãn Nguyệt thể ngủ xe ngựa, nhưng bên cạnh còn một ám vệ theo, thể để bọn tùy tiện tìm một mảnh đất lộ thiên mà xuống. "
Cố Vãn Nguyệt thoáng qua đồng hồ trong gian, lúc là hai giờ sáng. May mắn nàng gan lớn, nếu đổi là một cô nương nhát gan bình thường, sớm sợ đến đông nam tây bắc. "
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-phao-hoi-bi-luu-day-ta-mang-khong-gian-di-nghi-duong/643.html.]
Cố Vãn Nguyệt vui vẻ gật đầu, nàng mang theo gia vị nướng. Tô Cảnh Hành rời một lúc, đợi đến khi trở về, trong tay nắm lấy mấy con thỏ béo. "
Trình Hiên bỗng nhiên lên tiếng nhắc nhở, "Chúng tiến địa giới Âm Sơn, phía một khu vực đầm lầy, ban đêm nên đường, bằng đợi đến hừng đông hẵng xuất phát. "
Những vật dụng sớm chuẩn xong. "Phu nhân! Ánh trăng rải xuống đại địa, mơ hồ thể rõ phía là một mảng lớn thảo nguyên. Thanh Liên vội vàng tới phía xe ngựa, đem bộ vật liệu xe lấy xuống, chỉ một lúc dựng lên một cái lều nhỏ đơn giản. "
Nói xong, trong xe ngựa lấy túi nước , mở nắp đưa cho Hạ Hà. "Ngươi chứ? "Nô tỳ đây. Xe ngựa chạy một canh giờ, cuối cùng cũng khỏi Âm Phong Hạp, phía đến vùng đất rộng rãi. Tô Cảnh Hành giao con thỏ cho Sở Phong xử lý. "
"Khách khí gì. " Trình Hiên thật sự hưởng thụ việc chăm sóc nữ t.ử yếu đuối. Thanh Liên dùng cán gỗ dựng con thỏ lên, thấy hai bọn họ cứ qua , nàng bỗng nhiên lẩm bẩm:
"Nô tỳ cảm thấy, Nhiếp tiểu thư rời hình như đúng lúc. "
"Vẫn manh mối của Thanh Lam. " Cố Vãn Nguyệt chút lo lắng.
nàng cho Ảnh Vệ tìm kiếm, mà lúc đây vẫn bất kỳ manh mối nào, nàng cũng đành chịu, còn cách nào khác. Suốt nửa đường, nàng vẫn luôn để hệ thống tìm kiếm tung tích Nhiếp Thanh Lam, nhưng từ đầu đến cuối thu hoạch gì. Cố Vãn Nguyệt cau mày, lấy đồ gia vị , suy nghĩ nướng thỏ. Chẳng bao lâu , doanh địa dấy lên từng đợt mùi thơm của thịt nướng. Cố Vãn Nguyệt chia một con cho Trình Hiên và đồng bọn, chia hai con cho Nguyệt Ảnh Vệ, còn một con nàng cùng Tô Cảnh Hành ăn chung. "
"Hắc Sa Trại còn sống sót ? . . "Đi nghỉ ngơi , ngày mai còn xuất phát sớm hơn. "Chúng bây giờ? Hai hề lo lắng một con thỏ nướng đủ, dù trong gian của nàng còn nhiều đồ ăn, thỏ nướng ăn xong, nàng thể lén lút lấy những thứ khác ăn tiếp. . "
Chillllllll girl !
Con ngươi Ôn Thính Vân co rụt , lập tức liên tưởng đến Tô Cảnh Hành và Cố Vãn Nguyệt. "Trận đại hỏa rốt cuộc là chuyện gì xảy ? "Đại nhân, tất cả thứ trong trại đều thiêu thành tro. " Người gật đầu, "Bọn họ đốt trại xong liền chạy mất dạng, hơn nữa còn g.i.ế.c thủ lĩnh. Vừa mới mất tám cái kho hàng, hiện tại Hắc Sa Trại xảy chuyện, gần đây xui xẻo đến thế? Lúc , trong Âm Phong Hạp cách đó xa, Ôn Thính Vân thấy Hắc Sa Trại biến thành tro tàn, lửa lớn cháy hết, sắc mặt đen kịt.
Hắn quan tâm những ở Hắc Sa Trại sống c.h.ế.t, điều quan tâm nhất là lương thực và binh khí mà Âm Sơn đang cần còn ở đó .
Sắc mặt Ôn Thính Vân cực kỳ khó coi, nếu chuyện truyền đến tai của Đông gia, chỉ sợ cái mạng nhỏ của khó giữ .
"Tìm một sống. " Gương mặt tức giận của Ôn Thính Vân méo mó cả . "