Cấp vội vàng bắt một tới, nhiều chỗ bỏng, qua cách ăn mặc thì hẳn là của Hắc Sa Trại. Đầu tiên là mấy cái kho hàng mất trộm, cuối cùng xe bò cũng bọn họ cướp , hiện tại ngay cả binh khí và lương thực mà chợ đen của bọn họ chuẩn lâu, đều đôi vợ chồng đốt cháy. "Lương thực và binh khí bên trong ? "Đại nhân, thật sự là bọn họ. Cấp kiểm tra một hồi vội vã bay . "
Ăn xong thỏ nướng, Cố Vãn Nguyệt phủi tay, xe ngựa nghỉ ngơi. "
" . . "
Hơn nữa còn cháy đến mức còn một mảnh, rõ ràng là cố ý phóng hỏa. "
"Ha ha. "Một cái trại như , hỏa hoạn? Không tìm thấy binh khí và lương thực, chắc là trận đại hỏa thiêu rụi hết. "Hai vợ chồng là võ công cao cường, mà tướng mạo tầm thường? Ban đầu còn hề để đôi vợ chồng trong lòng, tuyệt đối nghĩ tới mới giao thủ vài , liên tiếp ăn thiệt thòi trong tay đối phương đến ba . " Cấp cũng kinh hãi, đôi vợ chồng quá thần thông quảng đại , trong thời gian ngắn ngủi mà quấy rối chợ đen của bọn họ nhiều chuyện như . "
Ôn Thính Vân cúi bên cạnh đối phương, đứt quãng :
"Là một đôi vợ chồng, bọn họ lẻn trong trại, phóng hỏa đốt trụi trại. Nguyệt Ảnh Vệ thì nghỉ ngơi trong lều trại. "
Trong mắt đầy cừu hận, hiển nhiên là vô cùng oán hận đôi vợ chồng phá hỏng Hắc Sa Trại. "Ta sẽ báo thù cho thủ lĩnh của các ngươi. "
Ôn Thính Vân xong câu đó, giơ tay c.h.é.m xuống, trực tiếp kết thúc tính mệnh , thủ đoạn tàn nhẫn, khiến mấy tên thuộc hạ bên cạnh đều rùng một cái. "Không thể chờ c.h.ế.t như nữa, xem biện pháp đó tác dụng với bọn họ, nhất định dùng trí mới . "
Ôn Thính Vân xoa nắn lòng bàn tay, trong lòng bỗng nhiên lặng lẽ hình thành một ý kiến. Trời sáng rõ, Cố Vãn Nguyệt tỉnh từ trong xe ngựa, thoáng qua thời gian, lúc là bảy giờ sáng.
"Có thể xuất phát. "
Cố Vãn Nguyệt phân phó lên đường, Trình Hiên một lòng chỉ sớm đến Âm Sơn phiên chợ để tìm kiếm tung tích của Nhiếp Thanh Lam. "Trước khi hoàng hôn hôm nay, chúng thể đến Âm Sơn phiên chợ . "
Trình Hiên lấy tấm địa đồ chuẩn sẵn, đưa cho hai vợ chồng. "Phía là khu đầm lầy, qua khỏi nơi sẽ một đồng cỏ rộng lớn, vượt qua đồng cỏ là thể đến phiên chợ. "
Cố Vãn Nguyệt khẽ gật đầu, "Việc nên chậm trễ, chúng lên đường sớm một chút . Nói cho cùng, cục diện ngày hôm nay đều do một tay gây , cho nên Cố Vãn Nguyệt thực sự thể nào tỏ vẻ mặt đối với . " Cố Vãn Nguyệt vén rèm xe lên, chỉ thấy Thanh Liên chút căng thẳng trả lời:
"Phu nhân, phía là khu đầm lầy, vẻ nhiều cá sấu, vài đang cá sấu đầm lầy công kích, đang kêu cứu. "
Chillllllll girl !
Cố Vãn Nguyệt hiếm khi thấy trực tiếp mắng một như , khỏi tò mò. "Nương tử, nàng yên tâm, mãi mãi cũng sẽ giống như . "
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-phao-hoi-bi-luu-day-ta-mang-khong-gian-di-nghi-duong/644.html.]
Cố Vãn Nguyệt nhướng mày về phía , đang cân nhắc nên xen chuyện của khác , liền thấy bầy cá sấu đang bò về phía bọn họ. "
Trình Hiên thở phào nhẹ nhõm, vì Cố Vãn Nguyệt vẫn còn giận nên dám thêm gì, vội vàng về xe ngựa của . Trình Hiên quả thực quan tâm Nhiếp Thanh Lam, nhưng nếu vì những hành động tin tưởng của lúc , đối phương bỏ . Xung quanh đây đều là đầm lầy, con đường bọn họ là chỗ nước cạn, cho nên cá sấu thể dễ dàng bò đến. "Cứu mạng nha, cứu mạng nha, ai cứu lấy thiếu chủ nhà chúng ? Xem lúc là thủ đoạn của xanh cao minh, chẳng qua là vì những nam nhân xanh vây quanh tự trầm mê trong đó, tự lừa dối mà thôi. "
Tô Cảnh Hành lạnh nhạt châm chọc một câu:
"Hắn chính là tên ngốc. "
"Đa tạ. "
"Tốt. Hai đang trò chuyện, phía bỗng nhiên truyền đến một tiếng kêu cứu. "
Cố Vãn Nguyệt nhíu mày, thì nam nhân đều thể ? Cố Vãn Nguyệt liếc , "Không cần đợi ngươi , cũng phái ngoài tìm kiếm từ lâu . Nhất là khi đến khu vực giữa, căn bản là cách nào tránh khỏi bầy cá sấu. "
Bên cạnh bây giờ nào thể sai khiến, chỉ đành trông cậy Cố Vãn Nguyệt. Cố Vãn Nguyệt Trình Hiên, cũng thấy chút khó xử. "
"Một núi thể chứa hai hổ, rõ ràng tâm tư của Hạ Hà đối với , còn dung túng đối phương cứ theo bên cạnh, đáng đời. Mắt thấy cá sấu tiến đến, ngựa cũng kinh hãi, bản năng lùi , một trận ngã ngựa đổ. Tô Cảnh Hành bay lên ghìm chặt dây cương, tạm thời cho ngựa an tâm . "Vì ngươi cảm thấy là kẻ ngu xuẩn? "
Trình Hiên ngập ngừng , cuối cùng vẫn nhịn hỏi:
"Hiện tại vẫn tìm thấy biểu đường , liệu thể nhờ cô, phái thêm tìm nàng ? "
"Chuyện gì xảy ? "Phu nhân, bọn nô tỳ xử lý bầy cá sấu . "
Thanh Liên rút trường kiếm, phi qua, Cố Vãn Nguyệt dặn dò một câu:
"Cẩn thận một chút, da của bọn dày, răng sắc bén, chớ để chúng thương. "
Nàng chỉ căn dặn một câu, cũng quá lo lắng, dù các thị vệ Nguyệt Quang võ công cao cường, đến nỗi ngay cả bấy nhiêu cá sấu cũng đối phó . "Phu nhân yên tâm. "
Thanh Liên quan tâm, trong lòng ấm áp, mang theo bay lên liền c.h.é.m một con cá sấu thành hai đoạn.