Cố Uyển Như hề sợ hãi, "Nếu , sẽ khiến cho thanh danh của ngươi tan nát. "
Cố Uyển Như nào sợ, chân trần sợ mang giày, nàng đặc biệt chọn nơi đông , liệu định Cố Vãn Nguyệt dám động thủ với . "Nếu như ngươi duy trì hình tượng vương phi của , thì ngoan ngoãn đem bạc cho chúng . "Cố Uyển Như, ngươi cảm thấy ngươi thể uy h.i.ế.p ? "Mau đưa bạc cho . "Cố Vãn Nguyệt tới . "Ngươi ngân phiếu đúng ? "Tỷ tỷ, ngươi xem như chịu tới . "
Nàng phá hỏng tâm trạng của Tống Tuyết, đè nhẹ huyệt thái dương bảo Thanh Liên chuẩn ngựa. " Cố Vãn Nguyệt lạnh lùng nàng , Cố Uyển Như đắc ý , "Không sai, nhưng ngươi cho chúng hai mươi nghìn lượng. " Lại còn tăng giá, Cố Gia Nhân thật đúng là lòng tham đáy. "
Ánh mắt Hồng Chiêu đầy lo lắng, Cố Gia Nhân quá ác độc, cố ý chọn nơi đông nhiều miệng. "Phu nhân, thể đưa bạc cho nàng . Cố Vãn Nguyệt xe ngựa quán , còn xuống xe thì thấy Cố Đình ở bên trong nàng. "
Cố Vãn Nguyệt vén rèm xe lên, bên ngoài quán vây quanh nhiều đang xem náo nhiệt. "
Chillllllll girl !
Người quả thật uy h.i.ế.p một cách trắng trợn, vẻ mặt đắc ý khiến Hồng Chiêu cùng Thanh Liên đều nắm chặt nắm đấm. " Tống Tuyết cũng tiện truy vấn quá nhiều, ôm Niếp Niếp cùng Chu Sinh rời . "Mau giao ngân phiếu , nếu sẽ tiếp tục chuyện của ngươi tại trong quán . "
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-phao-hoi-bi-luu-day-ta-mang-khong-gian-di-nghi-duong/696.html.]
Thanh âm của Cố Vãn Nguyệt chút lạnh, nàng ghét nhất là khác uy h.i.ế.p trong đời . "Vậy về đây, việc gì cần giúp đỡ, cứ cho . "
Cố Uyển Như mở tay , nàng cảm thấy nắm Cố Vãn Nguyệt trong tay. "
"Ngươi bạc ư, cửa . "
Cố Vãn Nguyệt đột nhiên phi xuống xe ngựa, nắm chặt cổ áo Cố Uyển Như, trực tiếp cho nàng một bạt tai. "A! "
Cố Uyển Như hét lên một tiếng, ngờ Cố Vãn Nguyệt đột nhiên động thủ. Cái tát tay hề nhẹ, trực tiếp khiến khóe miệng Cố Uyển Như phá vỡ.
"Đường ca, cứu mạng! " Cố Uyển Như la lớn, Cố Đình mới kịp phản ứng, liền vội vàng xông lên, Thanh Liên cùng Hồng Chiêu đạp bay ngoài. "Ngươi, các ngươi gì? " Đại tộc lão tuổi cao, cũng đối thủ của bọn , cứ trù trừ dám tiến lên, sợ bộ xương già của chịu nổi cú đạp. "Mau đem thả . "Còn dám uy h.i.ế.p , ngươi là cái thá gì? "Mọi mau đến xem một chút, hề dối. " "Vừa giáo huấn bọn , chỉ là vì bọn bọn là nhà đẻ của Vương phi, mới dám mở miệng, mắt cuối cùng cũng thể chuyện. Hắn nắm lấy tay Cố Vãn Nguyệt, "Nương t.ử nhà rời khỏi Kinh Thành lúc, liền nhà đẻ cưỡng ép cắt đứt mối quan hệ thích. " Cố Đình chỉ mũi Cố Vãn Nguyệt c.h.ử.i ầm lên, "Ngươi nữ nhân ác độc vô tình vô nghĩa, nhà đẻ gặp nạn, ngươi khoanh tay , loại như ngươi đáng đời thiên lôi đ.á.n.h xuống. " Lại một hán t.ử bước , xem qua cách ăn mặc hẳn là trong lưu dân. " Đại tộc lão phân rõ trái, Cố Uyển Như lớn tiếng mắng. "Tiện nhân, ngươi điên , ngươi dám đ.á.n.h ngay mặt nhiều như . " Cố Uyển Như sững sờ, chờ chút, kịch bản giống với điều nàng tưởng tượng? " " . " Đám bừng tỉnh đại ngộ. "Khi đó Vương gia cùng Vương phi dường như đang xét nhà, bọn cái thứ hổ, sợ liên lụy nên đoạn tuyệt quan hệ với Vương phi, hiện tại thấy Vương phi phát đạt, mà bám víu, thật sự là hổ! Miễn phí phân phối nhà cửa cho chúng , còn tổ chức học đường. " Thanh Liên cùng Hồng Chiêu vô cùng tức giận, hận thể xắn tay áo lên mà cãi với bọn . " "Thì là đoạn hôn. " Cố Vãn Nguyệt một cái tát tới, trực tiếp khiến Cố Uyển Như xoay ba vòng tại chỗ, ngã nhào đất. " "Miệng mồm đặt sạch sẽ điểm! " Nàng chống gậy, nhịn lên tiếng. Ánh mắt Cố Vãn Nguyệt lạnh, khác chỉ mũi mà mắng như , tức giận là điều thể. "Quá phận. "Cố Vãn Nguyệt, ngươi đối xử với nhân vô tình vô nghĩa, ngươi xứng . " Đám c.h.ử.i ầm lên, "Chúng Ninh Cổ Tháp chào đón các ngươi những kẻ hổ , cút nhanh ngoài. "Muốn hai vạn lượng ngân phiếu, ngươi ăn cứt . Lúc , Tô Cảnh Hành thong thả bước tới. "Ngươi," Cố Uyển Như ôm mặt nức nở. " Cố Vãn Nguyệt chỉ cảm thấy buồn , giờ phút xung quanh vây kín nhiều , nhưng nàng chẳng hề để những mắt. " Bà lão tức giận , "Vương phi của chúng thu lưu lưu dân, mỗi tháng ở cửa thành dựng lều phát cháo. Nàng là tiên nữ hạ phàm, là nhất đẳng đại thiện nhân, mà các ngươi vũ nhục như thế. " Nàng Cố Vãn Nguyệt cả đời ghét nhất, chính là khác uy hiếp. Cố Uyển Như trong lòng vui mừng, "Không là quá phận , các hương , các ngươi vì chúng chủ a. Lần , trực tiếp khiến nàng chảy máu. Trấn Bắc Vương Phi ẩu đả , nàng ngỗ nghịch bất hiếu, mau đến xem bộ mặt ác độc của nàng. " "Lão bà t.ử là ngươi quá phận. " Nàng vung bàn tay lên, một bàn tay hung ác giáng xuống mặt Cố Uyển Như. Các ngươi tính là thứ gì, cũng dám nh.ụ.c m.ạ Vương phi, cút nhanh khỏi Ninh Cổ Tháp. " Cố Uyển Như vẫn đang mắng, lúc một bà lão xem náo nhiệt đột nhiên bước . "Ngươi dựa cái gì cho là sẽ quan tâm ánh mắt của bọn ? " đó, Vương phi của chúng thế nhưng là . " "Cút khỏi Ninh Cổ Tháp! " Mọi nhao nhao lấy rau héo ném về phía nhà họ Cố, Cố Uyển Như nghĩ tới kế cục do nàng tỉ mỉ bày cuối cùng biến thành như . Nàng lúc nào nhận qua sự nhục nhã lớn như thế, vội vàng dùng quần áo che phủ đầu của , thét lên liên tục. "A, đừng đ.á.n.h nữa, đừng đánh! "