Xuyên Thành Pháo Hôi Bị Lưu Đày, Ta Mang Không Gian Đi Nghỉ Dưỡng - Chương 131

Cập nhật lúc: 2025-11-21 05:50:49
Lượt xem: 20

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/4AsVul7anR

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Loại ch.ó rừng phòng hộ tính hung, khi phát cơn điên ác liệt chẳng thua kém sói hoang chút nào, nhanh nhóm hộ vệ quả nhiên địch chúng, đuổi đến nhao nhao chạy trốn.

"Chờ chút, các ngươi mấy cái cẩu nô tài , bản vương còn ở phía !"

Trên xe lừa, Mộ Dung Dụ ở bên trong rối loạn.

Mấy tên hộ vệ liếc , nhớ đến những Mộ Dung Dụ đ.á.n.h mắng, một ai .

Mộ Dung Dụ căn bản thể nhúc nhích, mắt thấy ch.ó hoang điên cuồng lao tới , dọa đến kêu to,

"A a a, cứu mạng , mau cứu bản vương !"

Những con ch.ó hiểu tiếng , chúng chỉ trừng trị kẻ trộm, nhao nhao nhảy lên xe lừa, hướng phía thể Mộ Dung Dụ mà c.ắ.n xé.

Thậm chí còn giật tuột quần Mộ Dung Dụ, để lộ hai viên đ.í.t trắng bóng.

Bên ngoài Sa Táo Lâm, Cố Vãn Nguyệt cùng suýt chút nữa bật đến c.h.ế.t.

"Thấy Cẩm Nhi, đây chính là cái kết cho kẻ trộm đồ."

"Nhìn thấy, thấy," Tô Cẩm Nhi nén , "Cái Mộ Dung Dụ thật hiếm thấy, sắp ch.ó c.ắ.n cho c.h.ế.t."

"Vương gia!"

Lúc , Phó Yên Nhiên với thể yếu đuối trèo lên xe lừa.

Cảnh tượng lọt mắt Cố Vãn Nguyệt, ngược khiến nàng kinh ngạc nhíu mày.

Phó Yên Nhiên là ngu xuẩn, nhưng lòng quyết tâm nhỉ, chạy.

"Vương gia, đến cứu ngài, sẽ rời bỏ ngài!"

Phó Yên Nhiên Mộ Dung Dụ với vẻ thâm tình, hai tay run run rút cây trâm đ.â.m m.ô.n.g con lừa.

Con lừa đau chạy , hất những con ch.ó hoang xe xuống, con lừa một đường chạy khỏi Sa Táo Lâm, ch.ó hoang ở phía điên cuồng đuổi theo.

Phó Yên Nhiên sợ đến tê cả da đầu, nhưng vì vinh hoa phú quý của mà c.ắ.n răng chịu đựng.

Sau khi cứu Mộ Dung Dụ, nhất định sẽ yêu thương nàng sâu sắc.

Cũng may nhóm hộ vệ vội vàng chạy tới, rút đao giải quyết một nửa ch.ó hoang, những con còn quả nhiên địch , nhao nhao chạy bên trong Sa Táo Lâm.

"Vương gia ~"

Thân thể Phó Yên Nhiên mềm nhũn, tê liệt ngã trong lòng Mộ Dung Dụ.

Vừa nãy xua đuổi ch.ó hoang, nàng c.ắ.n hai vết, đau c.h.ế.t!

"Yên Nhiên," Mộ Dung Dụ lúc vững vàng đón nhận nàng, kinh ngạc Phó Yên Nhiên, "Thật ngờ, ngươi rời bỏ bản vương."

"Thiếp yêu Vương gia, vì Vương gia, c.h.ế.t vạn cũng chối từ." Phó Yên Nhiên si tình Mộ Dung Dụ.

Mộ Dung Dụ lập tức cảm động đến rối tinh rối mù, "Chờ về Kinh Thành, bản vương nhất định phong ngươi Trắc phi."

Thân phận lưu dân như nàng, phong Trắc phi quả thực là trèo cao.

Phó Yên Nhiên nhả đậu đen rau muống, lầm , nàng ngàn tân vạn khổ cứu đối phương, mới chỉ một vị Trắc phi?

Thôi thì Trắc phi cũng là Trắc phi , sẽ ngày nàng bò lên cao hơn.

"Vương gia, ngài thương do ch.ó cắn, là băng bó ."

Hộ vệ nhịn lên tiếng ngắt lời hai .

"Ừm." Mộ Dung Dụ lạnh lùng gật đầu nhẹ, thấy rõ những hộ vệ bỏ chạy, chờ đến Tịnh Châu, nhất định g.i.ế.c hết bọn .

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-phao-hoi-bi-luu-day-ta-mang-khong-gian-di-nghi-duong/chuong-131.html.]

Chillllllll girl !

Hiện tại, cứ nhẫn nhịn một chút .

"Giúp Phó tiểu thư băng bó luôn ." Mộ Dung Dụ quên dặn dò.

Bên , Cố Vãn Nguyệt xem xong trò , cũng thu ánh mắt, đoàn một nữa lên đường.

Sau khi rời khỏi hoang mạc, con đường phía liền dễ hơn, hơn nữa còn phát hiện nguồn nước bên vệ đường.

Uống nước xong, nghỉ ngơi một lúc, chiều hôm đó đoàn chạy đến bên ngoài thành Tịnh Châu.

Nhìn thấy cổng thành cao lớn, Mộ Dung Dụ thở phào nhẹ nhõm, trong mắt lóe lên dã tâm,

"Rốt cuộc đến Tịnh Châu, nhất định thuyết phục Chu Lão quy hàng ."

Chu Lão từ chối gặp nhiều , tìm cách thỏa.

Đột nhiên, một chiếc xe ngựa dừng bên cạnh Cố Vãn Nguyệt,

"Thật đúng dịp nha, Cố ."

Nghe thấy tiếng quen thuộc , Cố Vãn Nguyệt vội vàng ngẩng đầu .

Tống Tuyết vén rèm xe lên, khanh khách nàng.

So với mấy ngày , tinh thần và khí sắc của nàng khôi phục ít, xem mấy ngày nay nàng chăm chỉ điều dưỡng theo đơn t.h.u.ố.c mà Cố Vãn Nguyệt lưu .

Tôn Võ liếc mắt qua bên một cái, thấy Tống Tuyết bình an vô sự, liền nhanh chóng dời ánh mắt nơi khác.

"Tống tỷ tỷ, cước trình của các ngươi thật nhanh." Cố Vãn Nguyệt cảm thán.

Tống Tuyết , "Vội vã về nhà, đường dám nghỉ ngơi. , còn các ngươi, là đang chuẩn thành ?" "Vâng." Cố Vãn Nguyệt nhẹ gật đầu, "Lương thực của chúng đường tiêu hao hết, đang định thành tiếp tế, tiện thể tu chỉnh một đêm ngày mai xuất phát." "Vậy thì quá," Tống Tuyết vỗ tay , "Nhà chồng ngay tại Tịnh Châu Thành, bằng các ngươi đến nhà , cũng cho cơ hội để hảo hảo cảm tạ ngươi." Cố Vãn Nguyệt đang do dự, dù chuyện nàng thể tự quyết định.

Chẳng qua, nếu như bọn thật sự thể ở Chu Gia, liền nhất định sẽ thấy Chu Lão. Chỉ cần thấy Chu Lão, bí ẩn về thế của Tô Cảnh Hành liền thể dễ dàng giải quyết.

Mộ Dung Dụ khó chịu Tống Tuyết một cái, "Bọn là tội phạm triều đình, ngươi dám mời bọn về nhà ở, ngươi mấy cái đầu?" Hắn chính là quen Cố Vãn Nguyệt và Tô Cảnh Hành trải qua quá thoải mái như .

Nụ rạng rỡ của Tống Tuyết lúc tắt dần, nàng lạnh lùng Mộ Dung Dụ một chút.

Bởi vì Mộ Dung Dụ quá mức chật vật, nàng căn bản nhận đối phương là Hoài Nam vương.

Bất quá, cho dù là nhận , với phận của Tống Tuyết cũng cần quá khách khí với một khách qua đường như Mộ Dung Dụ.

"Không cần để ý đến , cứ theo ." Tống Tuyết tính tình cao ngạo, lười tranh luận với , trực tiếp xem Mộ Dung Dụ như khí, bảo Tần Ma Ma cùng Tôn Võ thương lượng.

Tôn Võ tất nhiên sẽ cự tuyệt Tống Tuyết, phất tay liền để nhóm tội phạm theo phía xe ngựa.

Cố Vãn Nguyệt đầu nỗi đau của khác Mộ Dung Dụ một chút, nếu như Mộ Dung Dụ Tống Tuyết là con dâu của Chu Gia, sắc mặt nhất định sẽ đặc sắc ? Quá mong chờ!

"Phụ nhân ngu xuẩn!" Mộ Dung Dụ giận đến mắng to, cái Tống Tuyết dám lời .

Hộ vệ vội vàng nhắc nhở, "Điện hạ, tìm Lạc Y Nữ để giải độc cho ngài quan trọng hơn.

Còn bên Chu Lão, ngài nhanh chóng gõ cửa." ", tìm Chu Lão ." Mộ Dung Dụ nắm chặt thiết quyền, quân t.ử báo thù mười năm muộn. Đợi lôi kéo Chu Lão, nhất định khiến bọn trả giá.

Cố Vãn Nguyệt và nhóm theo xe ngựa của Tống Tuyết tiến thành. Xe ngựa thẳng tiến đến Chu phủ, Chu Gia là thế gia trăm năm truyền thừa, phủ khí thế rộng rãi, hai tòa sư t.ử đá lớn ở cửa phi thường tráng lệ.

Chu Lão cùng Chu Lão Phu Nhân nhận tin truyền, đang dẫn lo lắng chờ đợi ở cửa .

Mà lúc , Mộ Dung Dụ cũng dẫn một bước Chu phủ.

"Chu Lão, cuối cùng cũng thấy ngài." Tay Chu Lão đang vuốt ve bộ râu màu xám dừng một chút, suýt nữa nhận Mộ Dung Dụ, "Hoài Nam vương? Ngươi chật vật đến mức ?" Ánh mắt Mộ Dung Dụ thành khẩn, "Nghe Chu Lão trở về Tịnh Châu, bản vương nóng lòng đến đây bái phỏng. Trên đường ngang qua hoang mạc, gặp Sa Phỉ cùng ch.ó hoang, lúc mới... bất quá thể thấy Chu Lão, bản vương đủ hài lòng." "Hoài Nam vương lòng." Vẻ lạnh lùng mặt Chu Lão tan chảy một chút, tán thưởng gật đầu.

Không ngờ cái Hoài Nam vương là hạng "Ba đến mời", vì để gặp ông mà ngang qua hoang mạc.

"Chỉ cần thể gặp Chu Lão một mặt, bản vương vui vẻ chịu đựng," Mộ Dung Dụ nhận thấy thái độ của Chu Lão đối với chuyển biến , nhếch miệng, nữa tay, "Kỳ thật bản vương tới, còn mang theo một vị tiểu Y Tiên đến để trị bệnh cho Chu Lão Phu Nhân..."

 

Loading...