Xuyên Thành Pháo Hôi Bị Lưu Đày, Ta Mang Không Gian Đi Nghỉ Dưỡng - Chương 132
Cập nhật lúc: 2025-11-21 05:50:50
Lượt xem: 21
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1BEc3XL2AM
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Lời còn dứt, Chu Lão và Chu Lão Phu Nhân về phía chiếc xe ngựa chạy đến, kích động :
"Tuyết Nhi cùng tiểu tôn nữ trở về !" Nói xong, hai thèm để ý đến Mộ Dung Dụ, lập tức tiến đến xe ngựa nghênh đón.
Tống Tuyết khoác một chiếc đại đấu bồng, ôm hài t.ử Tần Ma Ma đỡ xuống. Khi thấy Chu Lão và Chu Lão Phu Nhân, nàng cũng kìm rơi lệ.
"Cha, ." "Hảo hài tử, hảo hài tử," Chu Lão Phu Nhân tiếp nhận đứa bé trong lòng Tống Tuyết, thương yêu một hồi lâu.
Sau đó, bà nắm c.h.ặ.t t.a.y Tống Tuyết, mắt đỏ hoe : "Nghe ngươi sinh nở trong hoang mạc, cửu t.ử nhất sinh. Ta bộ Chu Gia cám ơn ngươi, giữ hậu duệ cho Ngạn Nhi." Nhắc đến Chu Ngạn, thần sắc Tống Tuyết cũng chút thương cảm.
Bất quá nàng nhanh chóng tỉnh táo , hiện tại nàng Lượn Lờ, còn sợ gì nữa chứ?
" , cha , vị là Cố Tiểu Nương tử, chính là nàng đỡ đẻ cho , cứu sống và hài tử." Cố Vãn Nguyệt tự nhiên hào phóng bước lên phía , tiếp nhận sự cảm kích của Chu Lão và Chu Lão Phu Nhân.
Không cần Tống Tuyết mở lời, Chu Lão Phu Nhân chủ động đề nghị để nàng ở tạm trong phủ , hảo hảo chiêu đãi nàng, cũng vì phận lưu phạm của nàng mà lộ ánh mắt khinh thị.
Qua tiếp xúc, Cố Vãn Nguyệt thật sự thích gia đình .
Lúc , Tống Tuyết thấy Hoài Nam Vương một bên, chút ngoài ý . Chu Lão Phu Nhân giải thích: "Tuyết Nhi, đây là Hoài Nam Vương." "Thì là Hoài Nam Vương, gặp qua Vương gia." Ánh mắt Tống Tuyết lộ rõ vẻ châm chọc.
Mộ Dung Dụ cảm thấy hổ vô cùng, đơn giản là hoài nghi nhân sinh. Nếu như phận của Tống Tuyết, tuyệt sẽ … "Các ngươi quen ?" Chu Lão nhận sự bất thường.
Chillllllll girl !
Tống Tuyết gì, Tô Cẩm Nhi nhanh nhảu : "Vừa nãy ở cửa thành, Hoài Nam Vương mắng Chu Thiếu Phu Nhân một trận, nàng là ngu xuẩn phụ nhân." Cố Vãn Nguyệt suýt nữa bật thành tiếng. Nha đầu Tô Cẩm Nhi luôn cách tung chiêu thời khắc mấu chốt.
Mộ Dung Dụ:… "Chu Lão, ngươi , đó là một hiểu lầm…" "Ân, Hoài Nam Vương giáo huấn tự nhiên là Tuyết Nhi thất lễ." Lời Chu Lão tuy như , nhưng sắc mặt trở nên lạnh nhạt.
Ai mà Chu Gia yêu thương con dâu như con gái ruột.
Sắc mặt Mộ Dung Dụ tái nhợt, hung ác nham hiểm trừng mắt Cố Vãn Nguyệt một cái. Nếu Cố Vãn Nguyệt, căn bản sẽ đắc tội Tống Tuyết.
Tiện nhân , cũng đáng ghét giống như Tô Cảnh Hành.
"Tuyết Nhi, bên ngoài gió lớn, ." Chu Lão Phu Nhân quan tâm .
Chuyện Chu Lão và Mộ Dung Dụ, bà xen . Trong lòng bà lúc chỉ bảo bối nhi nàng dâu và tôn nữ bảo bối.
Tống Tuyết nhẹ nhàng gật đầu, mật kéo tay Cố Vãn Nguyệt, mời nàng cùng .
Tô Cảnh Hành theo bên cạnh Cố Vãn Nguyệt, đôi mắt nặng nề, Chu Lão một cái thu hồi ánh mắt, từ đầu đến cuối đều lời nào.
Chu Lão Phu Nhân sai đưa nha dịch và lưu phạm cùng an trí tại hậu viện, còn dẫn Cố Vãn Nguyệt và những khác chính sảnh.
"Cố Tiểu Nương tử, ngươi cứ an tâm nghỉ ngơi mấy ngày ở chỗ , để lão hảo hảo chiêu đãi ngươi, báo đáp ân cứu mạng của ngươi." Chu Lão Phu Nhân hơn 50 tuổi, dung mạo hiền lành, bất quá thể chút yếu, mấy bước hít thở một hồi.
Cố Vãn Nguyệt : "Lão phu nhân cần cảm ơn , thể cứu Tống tỷ tỷ cùng Lượn Lờ, cũng là do duyên phận cho phép." Chu Lão Phu Nhân thấy nàng khiêm tốn hữu lễ, trong lòng càng thêm yêu thích hai phần, "Ngươi , đứa nhỏ là con của di phúc tử* của con trai , ngươi cứu nàng cũng tương đương cứu bộ Chu gia từ xuống .
Nói đến, con trai đáng thương của sớm mắc quái bệnh, trị mà bỏ . Lúc , mới hai mươi hai tuổi thôi…" Có lẽ là quá mức bi thống, Chu Lão Phu Nhân nhất thời cầm lòng nổi, bà ôm n.g.ự.c run rẩy hôn mê !
*Di phúc tử: Chỉ đứa con sinh khi cha mất.
Tràng diện khiến Cố Vãn Nguyệt trở tay kịp, Chu Lão Phu Nhân đây là mắc bệnh tim , cớ té xỉu ngay tức khắc?
"Phu nhân?"
Chu Lão vội vàng bước lên phía , kêu gọi Chu Lão Phu Nhân, thấy nàng đau đớn đến mức khuôn mặt nhăn nhó, liền vội vã sai đưa nàng về hậu viện.
"Mau mời đại phu!"
Đám Chu Gia nhất thời luống cuống tay chân.
Mộ Dung Dụ lộ nụ đắc ý từ phía , lắm, đến lúc tay.
"Lạc Ương đến ?"
"Nhỏ Y Tiên đợi ở bên ngoài."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-phao-hoi-bi-luu-day-ta-mang-khong-gian-di-nghi-duong/chuong-132.html.]
"Mau gọi nàng , theo cùng xem Chu Lão Phu Nhân."
Mộ Dung Dụ vội vàng về phía Chu Lão rời .
"Vương gia, chờ một chút."
Phó Yên Nhiên ôm cánh tay, trong lòng tủi , nàng ch.ó c.ắ.n còn băng bó, ai quan tâm đến nàng ?
Tống Tuyết vốn định nghỉ ngơi, nhưng xảy chuyện , nàng thể nghỉ ngơi nữa, vội vàng cùng đến hậu viện.
"Cố Muội Muội, chồng đột nhiên phát bệnh, xem một chút, sẽ để Tần Ma Ma đưa ngươi đến phòng khách, mong tha thứ vì chiêu đãi chu đáo."
Tô Cẩm Nhi vô tâm vô phế , "Đại tẩu của là thần y, cứ để đại tẩu xem cho nha."
"Cẩm Nhi!"
Tô t.ử Khanh im lặng kéo nàng , hạ giọng ,
"Vạn nhất Chu Lão Phu Nhân mắc bệnh bất trị thì , chỉ tổ gây thêm phiền toái cho đại tẩu mà thôi."
Cũng may Tống Tuyết để lời của nàng trong lòng, bệnh của chồng xem qua bao nhiêu danh y cũng trị khỏi, huống chi Cố Muội Muội còn nhỏ tuổi.
"Không đáng ngại, tiểu cô nương cũng lòng ."
Nàng nhấc váy ngay.
"Xin đại tẩu, sai ." Tô Cẩm Nhi đỏ mặt cúi đầu xuống.
Nàng chỉ là thấy y thuật của đại tẩu , nên nhịn khoe khoang.
"Không cả, về chú ý cẩn thận một chút là ." Cố Vãn Nguyệt biểu thị nàng quen thuộc, bất quá, thể trong lòng nàng cũng thật sự tò mò chứng bệnh của Chu Lão Phu Nhân.
Cũng vì xen chuyện khác, chỉ là vì nàng là thiên tài y độc nên ngứa nghề mà thôi.
"Trong thời gian ngắn , e rằng Chu Lão sẽ rảnh để để tâm đến chúng , chuyện của thế ngươi lẽ dời hỏi ."
Trở trong phòng, Cố Vãn Nguyệt thu dọn hành lý, với Tô Cảnh Hành.
Tô Cảnh Hành gật đầu, "Không vội."
Thái độ của Chu Lão vẫn rõ rệt, nếu như Mộ Dung Dụ lôi kéo, thì cho dù tìm Chu Lão hỏi về chuyện , cũng thể chân tướng, còn thể tự rước họa .
"Ta lấy nước tắm cho ngươi."
Tô Cảnh Hành bùn cát dính Cố Vãn Nguyệt, nàng ưa sạch sẽ, đến chỗ nghỉ ngơi chắc chắn sẽ tắm rửa tiên, liền ngoài hỏi xin nước nóng cho nàng.
Cố Vãn Nguyệt cảm thấy ấm áp trong lòng, ngoài miệng nhịn mà đùa,
"Nam nhân , cũng quá bình tĩnh, thật đúng là hoàng đế vội thái giám gấp gáp."
Tắm rửa xong, Cố Vãn Nguyệt tìm nhà bếp một chút đồ ăn, sang phòng bên cạnh gọi mấy cùng ăn cơm.
Kết quả là nàng thấy Tô Cẩm Nhi và Dương Thị đang ngủ mất, hai còn ngáy thoải mái, Cố Vãn Nguyệt lộ nụ bất đắc dĩ.
"Suỵt, đừng gọi các nàng dậy."
"Lưu vong mấy tháng nay, Cẩm Nhi và nương đầu tiên ngủ thoải mái giường như , cứ để các nàng ngủ thêm một lát."
Cố Vãn Nguyệt nhẹ nhàng khép cửa .
Tô Cảnh Hành khẽ gật đầu, cùng nàng cùng lui , nương và Cẩm Nhi chịu khổ .
Nếu như vì , nhà sẽ chịu tai bay vạ gió, sẽ một ngày, sẽ dẫn theo các nàng trải qua cuộc sống an .