Xuyên Thành Pháo Hôi Bị Lưu Đày, Ta Mang Không Gian Đi Nghỉ Dưỡng - Chương 138

Cập nhật lúc: 2025-11-21 05:50:56
Lượt xem: 21

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1gBAw7DeBB

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Cũng nàng trực tiếp đem Bồ Đề t.ử giao cho Cố Vãn Nguyệt, mà là vì lo lắng chọc giận Quỷ Y.

Lạc Ương thua trong cuộc tỷ thí, Quỷ Y cũng chẳng để truy cứu nữa.

"Vậy thì Bồ Đề t.ử xin nhận."

Cố Vãn Nguyệt khỏi cảm thán nhân duyên kỳ diệu, trong lúc vô tình tay viện trợ giúp nàng một ân huệ lớn.

Diêu Gia Chủ cũng xem như hiểu rõ vì Diêu Tuệ Tâm giúp Cố Vãn Nguyệt, vội vàng cất lời:

"Tô phu nhân, đại diện cho bộ nhà họ Diêu xin cảm tạ . Đừng là Bồ Đề tử, gì cứ việc mở lời, chỉ cần thể lấy nhất định sẽ dâng tặng!"

Có thể thấy rõ mực sủng ái cô , liền mau chóng xem Cố Vãn Nguyệt và Tô Cảnh Hành như bậc thượng khách.

Cố Vãn Nguyệt vội vàng từ chối nhã nhặn, "Chỉ cần Bồ Đề t.ử là đủ ."

"Tô phu nhân, ngày mai chính là ngày thành hôn của . Người nếu vội rời , chẳng bằng nán uống một ngụm rượu mừng của ."

Diêu Tuệ Tâm thực lòng mời, nếu nhờ Cố Vãn Nguyệt, nửa đời của nàng e rằng thối rữa tại Sa Phỉ Trại, thể cùng thương gặp gỡ.

Cố Vãn Nguyệt tính toán thời gian, thấy còn dư dả khi về, liền gật đầu :

"Được, liền từ chối."

Đã Bồ Đề tử, Cố Vãn Nguyệt nóng lòng luyện chế nó thành thuốc, liền dậy cáo từ, trở về khách sạn.

Tô Cảnh Hành ý lui ngoài, ở cửa canh giữ để nàng luyện dược.

Kỳ thực việc luyện d.ư.ợ.c cũng chẳng cần bảo mật gì, chủ yếu là vì Bồ Đề t.ử hiếm , Cố Vãn Nguyệt cầu xin khác, thế là nhân lúc luyện dược, nàng tách một ít hạt giống từ trái cây, gieo ruộng đất trong gian.

"Hạt giống Bồ Đề t.ử liệu thối rữa ?" Cố Vãn Nguyệt trầm ngâm về phía ruộng đất.

Khoảng thời gian nàng quá bận rộn, vẫn kịp trồng trọt cây cối gì trong nông trại gian.

"Chủ nhân xin yên tâm, đất bùn trong nông trường gian đều linh tính, cây trồng và d.ư.ợ.c liệu gieo chỉ dễ sống, hơn nữa hiệu quả còn mạnh hơn bên ngoài."

"Vậy thì , bằng nhân lúc hiện tại rảnh rỗi, trồng thêm một ít hoa quả rau củ xuống."

Cố Vãn Nguyệt mở khu vực giao dịch, hết đem những vật phẩm càn quét trong thời gian từng cái treo lên khu vực giao dịch.

Sau đó mở chợ nông dân, mua một ít cây giống hoa quả, rau củ mầm cùng với hạt giống lúa mì.

Sau đó cầm lấy cái cuốc bắt đầu đào đất, xới đất, đưa mầm non hoa quả trong đất bùn, lấy thùng xách nước suối trong gian để tưới tiêu.

Bận rộn đến mức mỏi gân cốt, chân run lẩy bẩy, một mảnh rau củ mầm xanh non, Cố Vãn Nguyệt cảm thấy thành tựu tràn đầy, xem thời gian phát hiện là sáng sớm, vội vàng từ trong gian .

Kết quả mở cửa phòng, thấy Tô Cảnh Hành tựa lưng ở ngoài cửa, Cố Vãn Nguyệt cảm thấy vô cùng chột .

"Ngươi thức suốt đêm ngủ?"

"Thấy cô vẫn xong, tiện lên tiếng quấy rầy." Tô Cảnh Hành lắc đầu, "Ta , vẫn còn chịu ."

"Chịu cái đầu quỷ của ngươi chứ, cách ngày thành còn hai canh giờ, ngươi mau tranh thủ ngủ một giấc ."

Cố Vãn Nguyệt lời nào, liền kéo Tô Cảnh Hành , vặn nàng cũng buồn ngủ, đẩy Tô Cảnh Hành lên giường, Cố Vãn Nguyệt liền leo lên theo.

Tô Cảnh Hành thể thẳng đờ, thấy nàng dựa tới sát bên, mặt đỏ bừng theo bản năng dịch bên trong.

thấy Cố Vãn Nguyệt vô cùng mệt mỏi, kê đầu lên gối ngủ say.

"" Tô Cảnh Hành khuôn mặt đang ngủ của Cố Vãn Nguyệt, im lặng cầm chăn đắp lên cho nàng, đó cẩn thận từng li từng tí xuống bên cạnh nàng.

Ai, thật sự là một nỗi phiền não ngọt ngào.

Mà giờ khắc , Mộ Dung Dụ cũng đang ở tại khách sạn, nhanh chóng cơn tức giận cho phát điên, bỗng nhiên duỗi chân đạp ngã Lạc Ương,

"Ngươi quá cho bản vương thất vọng!"

Lạc Ương phun một ngụm máu, thần sắc chán nản, "Là Lạc Ương vô năng, cô phụ sự ký thác của vương gia."

"Bản vương tự đưa ngươi đến bên cạnh Quỷ Y bồi dưỡng, kết quả, ngươi thậm chí ngay cả nữ nhân Cố Vãn Nguyệt cũng đối phó , ngươi bảo bản vương về còn thể trọng dụng ngươi thế nào đây?"

Đã cho hai cơ hội, Lạc Ương đều thất bại.

Mộ Dung Dụ mặt lạnh tanh, lạnh lùng cảm thấy loại quân cờ vô dụng cần giữ nữa.

Ngay lúc định gì đó, bỗng nhiên một cơn đau đớn kịch liệt truyền đến từ đùi, ngay đó Mộ Dung Dụ hét lên một tiếng, trực tiếp ngã rầm xuống mặt đất.

"Chân bản vương đau!"

"Vương gia, mau để xem một chút."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-phao-hoi-bi-luu-day-ta-mang-khong-gian-di-nghi-duong/chuong-138.html.]

Lạc Ương vội vàng bước lên, bắt mạch cho Mộ Dung Dụ, đó phát hiện trong cơ thể Mộ Dung Dụ còn độc.

 

"Ta nhớ rõ ràng giải độc cho ngài , chẳng lẽ, là Cố Vãn Nguyệt hạ một loại độc mới cho ngài?"

"Cái gì ?"

Mộ Dung Dụ nhớ tới y thuật của Cố Vãn Nguyệt, lập tức cảm giác dựng tóc gáy, vội vàng nắm c.h.ặ.t t.a.y Lạc Ương,

"Nàng hạ độc với bản vương, bản vương chứ, Lạc Ương, ngươi mau cứu bản vương !"

Tham sống sợ c.h.ế.t, còn giữ nửa phần phách lối cương nghị.

Lạc Ương rụt về , chút khó chịu ,

"Vương gia chớ lo lắng, đây là loại độc d.ư.ợ.c thấy m.á.u phong hầu nào, sẽ điều chế giải d.ư.ợ.c cho ngài ngay."

Mộ Dung Dụ thấy vẻ mặt của nàng, cố ý đưa tay vuốt ve bụng nàng,

"Đau chứ?"

Lạc Ương khẽ run lên, cúi đầu xuống, "Không đau."

"Ai, tất nhiên là đau,"

Mộ Dung Dụ thở dài một , giả vờ thâm tình tràn đầy,

"Lạc Ương, chuyện ngươi đừng trách bản vương.

Bản vương cũng là yêu sâu sắc mà trách mắng nặng lời, vì ký thác kỳ vọng với ngươi, nên mới tức giận.

Bản vương giải thích với ngươi ? Bản vương sai ."

Lạc Ương vốn dĩ đau khổ vì đá, nhưng thoáng đầu cảm động đến đầu óc choáng váng,

"Ta trách vương gia, vương gia yên tâm, nhất định sẽ điều phối giải dược!"

"Tốt, ngươi nhanh xuống điều chế giải d.ư.ợ.c ." Mộ Dung Dụ thúc giục nàng.

Mãi cho đến khi Lạc Ương khỏi phòng, nụ của mới chuyển thành một vẻ hận ý, đó giơ tay cầm chiếc chén bên cạnh đập mạnh lên vách tường,

"Cố Vãn Nguyệt, ngươi c.h.ế.t!"

Bên Cố Vãn Nguyệt ngủ một giấc thật ngon thức dậy, tính toán độc của Mộ Dung Dụ sắp phát tác, vui thể tả.

Độc mà nàng hạ thế nhưng là một so một nghiêm trọng, đầu tiên là đau đến nổi, thứ hai coi như triệt để phế , mà tính tình cũng sẽ ngày càng táo bạo.

Hừ hừ Mộ Dung Dụ, gặp cô nãi nãi đây, coi như ngươi may.

"Ngươi đang cái gì?"

Tô Cảnh Hành mở mắt, chỉ thấy Cố Vãn Nguyệt đang vụng trộm vui một .

"Không gì, giữ bí mật."

Cố Vãn Nguyệt mới cho , thu dáng tươi dậy mặc quần áo với vẻ mặt thần bí.

Tô Cảnh Hành theo bóng lưng nhẹ nhàng của nàng, bất đắc dĩ lắc đầu.

Tuy Cố Vãn Nguyệt cưỡng ép đè xuống ngủ, nhưng giấc ngủ là giấc yên tâm nhất của từ khi lưu vong đường đến nay, lúc dậy Tô Cảnh Hành đều cảm giác mệt mỏi quét sạch ít.

"Đẹp ?" Cố Vãn Nguyệt một bộ váy dài nữ tử, từ tấm bình phong hỏi.

Váy dài sắc bột củ sen, trong vẻ kiều diễm lộ một cỗ ngạo khí.

Tô Cảnh Hành chút ngây , nửa ngày mới lấy tinh thần, gật gật đầu, "Đẹp mắt."

"Vậy thì lấy bộ ."

Cố Vãn Nguyệt đối với bộ đồ cũng hài lòng, đây là quần áo của nguyên chủ lúc , từ khi trở thành kẻ tội phạm đày, nàng lâu xuyên qua chiếc váy tinh tế như .

Chillllllll girl !

Cố Vãn Nguyệt vẫn ưa thích loại váy dài theo nếp xưa , chờ đến Thà Cổ tháp, nhất định đặt may một nhà kho đầy váy !

Hai khách sạn, một đường đến phủ thiếu phủ chủ.

Nói là ba ngày tiệc cơ động miễn phí, lúc ngoài cửa bày đầy bàn, chỉ cần nơi phòng gác cổng đăng ký cái tên, là thể xuống dùng cơm.

"Nói miễn phí liền miễn phí, thiếu phủ chủ thật đúng là chịu chi." Cố Vãn Nguyệt tặc lưỡi.

Một bàn thức ăn tối thiểu cũng năm lượng bạc, từ phủ hướng ngoài đếm, cũng mấy trăm bàn, là ba ngày tiệc cơ động, cái đúng là tốn hết mấy vạn lượng bạc.

 

Loading...