Xuyên Thành Pháo Hôi Bị Lưu Đày, Ta Mang Không Gian Đi Nghỉ Dưỡng - Chương 156
Cập nhật lúc: 2025-11-21 05:51:14
Lượt xem: 16
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/7V8xsrupF2
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
"Nghề kiếm tiền để mưu sinh, trong cái băng thiên tuyết địa , mà tìm nghề mưu sinh?" Những khác thể kiếm tiền, cũng nhao nhao vểnh tai lắng .
Cố Vãn Nguyệt , "Băng thiên tuyết địa thiếu nhất cái gì? Một là lương thực, hai chính là đồ để sưởi ấm.
Lương thực chúng , chi bằng chúng bắt đầu từ việc sưởi ấm, ít áo bông mang bán." Nói , Cố Vãn Nguyệt từ trong bao lấy một chiếc áo bông, đưa cho Tôn Võ xem.
"Tôn đại ca, ngươi xem chiếc áo bông ấm áp hơn những chiếc áo mà các ngươi bình thường mặc ít?" Đại Tề còn phổ cập cây bông, căn bản cây bông thể chống lạnh, cũng kỹ thuật dệt , cho nên họ vẫn là ba tầng trong ba tầng ngoài vải bố cùng vải miên, trong giữa mùa đông đương nhiên thể chống cự nổi giá rét.
Tôn Võ cầm lấy áo bông, thoạt đầu còn điều gì kỳ lạ, cái thứ Tô gia tam phòng mỗi đều đang mặc, cũng để tâm.
Mãi đến khi để đùi nửa ngày, phát hiện đôi chân thấp khớp mà nóng ấm lên, cũng cảm thấy hàn phong bên ngoài mới cái thứ thần kỳ.
"Ngươi đừng , cái áo bông thật đúng là một thứ !" Mắt Tôn Võ sáng rực lên, "Y phục là Dương Thị tự ?" Cố Vãn Nguyệt , " ." "Nếu như chúng thể mang áo bông ngoài bán, nhất định thể bán giá cao!
Bất quá, hiện tại một vấn đề khó, chúng để tìm những nguyên liệu đây?" Tôn Võ là thô kệch, thực sự hiểu những bí ẩn bên trong những bộ y phục .
Trong lòng Cố Vãn Nguyệt nghĩ sẵn biện pháp, từ từ , "Tôn đại ca còn nhớ rõ Màn Mây đồng hành cùng chúng đây , ở đây cũng sản nghiệp, là chuyên môn trồng loại cây bông .
Chỉ cần chúng , thể tìm để lấy nguyên vật liệu." Không ý tứ Vân đại ca, dù ngươi đang ở tận ngoài ngàn dặm, đành lấy ngươi cái ngụy trang thôi.
Lúc đợi Tôn Võ mở miệng, Nghiêm Phu Nhân liền chủ động đến gần, "Cố Tiểu Nương tử, thể quần áo, nữ công của tệ, ngươi dẫn theo với." Lý Phu Nhân cũng theo, "Ta cũng sẽ nữ công, thêu thùa gì đều , chỉ cần thể kiếm tiền liền ." "......" Nói từng nở nụ khổ, nhớ đây các nàng cũng là những quý phụ nhân mười ngón dính nước xuân, nhưng việc lưu vong suốt đoạn đường sớm bẻ gãy kiêu ngạo của các nàng.
Hiện tại chỉ cần thể kiếm tiền, là việc vi phạm lương tâm bán thể, các nàng đều nguyện ý .
Mọi nhiệt tình tăng vọt, Tôn Võ vui, "Đã xong là dẫn cùng kiếm lời, nhưng chúng một đám đại lão gia mà khâu áo bông , đây chẳng là chỉ thể trơ mắt các ngươi kiếm lời thôi ?" Cố Vãn Nguyệt , "Tôn đại ca ngươi gấp, nhưng ngươi đừng vội, điểm sớm nghĩ kỹ.
Để các nữ quyến may y phục, các ngươi nha dịch mỗi phái mấy mang áo bông đến các cửa hàng bán, từ đó rút một phần tiền công chạy." Một phần là ít, nhưng suy nghĩ kỹ một chút bọn gần như cần xuất lực, tương đương với kiếm lời trắng, cũng coi như ít.
"Ngươi đừng , thì là mua bán vốn." Có sự cho phép của Tôn Võ, Cố Vãn Nguyệt ăn cơm trưa liền mang theo Tô Cảnh Hành ngoài kéo một đống cây bông cùng vải bông trở về.
Nàng còn từ trong gian mua bản vẽ chế tác áo bông, in thành mấy tờ, phân phát đến tay các nữ quyến, để bọn học .
Nữ công của Nghiêm Phu Nhân , học nhanh nhất, thêm đó chiếc áo bông đơn giản, quá một lát nắm vững cách .
Vài canh giờ , một chiếc áo bông mới tinh.
Nhìn xem chiếc áo bông trong tay, Nghiêm Phu Nhân cảm giác thành tựu mười phần, nha dịch phụ trách tính theo sản phẩm, ai bao nhiêu chiếc đều ghi trong sổ nhỏ, tiện cho việc phân chia tiền .
"Mẹ, chúng cũng qua lấy ít vải vóc học ." Tô Nhiễm Nhiễm buồn bã , bây giờ thể tự kiếm tiền, nàng liền thể thoát khỏi quãng thời gian đè nén .
Kim Thị chút động lòng, Tô Hoa Dương mắng, "Không , kinh doanh chính là cách của kẻ thấp hèn, các ngươi ngại mất mặt còn ngại mất mặt." "Đều là phạm nhân lưu đày, còn so đo mặt mũi, chẳng lẽ mặt mũi so với ăn cơm no còn quan trọng hơn?" Tô Nhiễm Nhiễm nhịn mạnh miệng, lúc đợi Tô Hoa Dương vung bàn tay tới, nàng liền chạy .
"Đại tẩu, cũng áo bông, ngươi thể nào cho theo học áo bông ?"
Chillllllll girl !
Tô Nhiễm Nhiễm chỉ hai ba bước đến mặt Cố Vãn Nguyệt, nhấc váy liền quỳ xuống.
Lại Cố Vãn Nguyệt một tay ngăn ,
"Không cần đến mức ."
Tô Nhiễm Nhiễm một cha như , ngu hiếu sĩ diện, còn trọng nam khinh nữ, thật đáng thương .
Nếu như nàng cùng nhà họ Tô chung một giuộc, ngược thể suy xét giúp đỡ.
Cố Vãn Nguyệt cuối cùng vẫn quyết định cho nàng một cơ hội, còn về việc thể nắm bắt , thì xem biểu hiện sắp tới của nàng.
"Ngươi tìm Tôn Nha Dịch để nhận nguyên vật liệu cùng bản vẽ ."
"Thật ?" Tô Nhiễm Nhiễm mừng rỡ như điên, "Đa tạ đại tẩu, ân tình của đại tẩu, nhất định sẽ ghi nhớ trong lòng."
Nói xong, nàng lau nước mắt đầu chạy tìm Tôn Võ đăng ký.
"Tô Nhiễm Nhiễm, ngươi đây cho !"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-phao-hoi-bi-luu-day-ta-mang-khong-gian-di-nghi-duong/chuong-156.html.]
Tô Hoa Dương một bên cảm thấy phụ quyền của khiêu chiến, bèn tiến tới túm nàng trở về, nhưng Tôn Võ quất một roi.
"Làm gì, dám gây chuyện ngay mặt lão tử? Muốn quấy nhiễu sinh ý ?"
Cố Vãn Nguyệt , mỗi bộ y phục nha dịch bọn đều thể trích một phần lợi nhuận. Cũng nghĩa là, trong mỗi lượng bạc, bọn thể nhận một trăm văn tiền, đây chính là mua bán vốn.
Mọi càng nhiều, bọn nha dịch lấy càng nhiều.
Thêm một đến quần áo, Tôn Võ ước gì, tự nhiên cho phép bất kỳ ai quấy rối chuyện .
"Quan gia, ý tứ , chỉ là quản giáo nữ nhi của thôi." Khí thế của Tô Hoa Dương giảm một nửa.
"Có lão t.ử ở đây, đến phiên ngươi lên mặt, cút ."
Tô Nhiễm Nhiễm thở phào một , ỷ nha dịch che chở, nàng ở một bên bắt đầu quần áo.
Tô Hoa Dương xám xịt trở giường, liền Tô lão phu nhân nhắc tới,
"Cái nha đầu kiếm tiền, nghĩ lắm, lão đại, đợi tiền bạc phát xuống, bảo nó đem hiếu kính ."
Cố Vãn Nguyệt đ.á.n.h giá thấp sự tích cực của .
Chỉ vẻn vẹn một buổi tối, hơn ba mươi kiện áo bông.
Hơn nữa nữ công cũng tệ, mỗi kiện đều vượt qua kiểm tra.
Cố Vãn Nguyệt lúc chất áo bông lên xe lừa, cùng Tô Cảnh Hành ngoài, đến Thanh Ngưu Trấn để bán.
"Cố Vãn Nguyệt và Tô Cảnh Hành thế?"
Mộ Dung Dụ ôm bụng , bước từ hầm cầu.
Mấy ngày nay cứ tiêu chảy liên tục, nghiêm trọng hoài nghi Cố Vãn Nguyệt cho hạ dược.
"Hồi bẩm vương gia, bọn hẳn là Thanh Ngưu Trấn."
"Đi Thanh Ngưu Trấn gì?
Phạm nhân đày thì dáng vẻ của phạm nhân đày chứ, ngày nào cũng chạy ngoài giống cái thể thống gì, đây là phạm nhân đày ?
Cái tên nha dịch dẫn đầu áp giải phạm nhân , ngươi gọi đầu nhi của bọn đến, bản vương đích dạy việc."
Mộ Dung Dụ thể thấy Tô Cảnh Hành bọn yên , chỉ cần bọn , trong lòng liền khó chịu.
Vừa kích động, bụng càng phát quặn đau.
Thấy Lỗ Tứ , Mộ Dung Dụ vội ,
"Thôi, ngươi vẫn nên mời quỷ y đến ."
Lỗ Tứ vò đầu, "Vương gia, quỷ y lão nhân gia đang vì bộ râu ria của mà phiền não đấy, thuộc hạ xin mời đến ạ."
"……"
Cố Vãn Nguyệt theo Tô Cảnh Hành đến Thanh Ngưu Trấn, hai thẳng tiến đến một hiệu may trong trấn.
Đến cửa hàng, Cố Vãn Nguyệt nhiều lời, liền bày áo bông mặt chưởng quỹ.
Mắt của chưởng quỹ lập tức sáng lên,
"Đây là áo bông , từng gặp qua trong tay Tây phương, tiểu nương t.ử cầm áo bông đến là để mua bán ?"