Xuyên Thành Pháo Hôi Bị Lưu Đày, Ta Mang Không Gian Đi Nghỉ Dưỡng - Chương 164

Cập nhật lúc: 2025-11-21 05:51:22
Lượt xem: 10

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1BEc3XL2AM

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

"Tướng công, chúng mau đuổi theo!" Mặc kệ tú bà thế nào để mắt tới hai , hiện tại tìm các nàng trở về mới là điều khẩn yếu nhất.

Cả hai đều là khuê nữ còn trinh, thể để xảy chuyện tại nơi như thanh lâu.

Cố Vãn Nguyệt trở với Tôn Võ một tiếng, Tôn Võ Tô Cẩm Nhi Đạp Hoa t.ử bắt , lập tức nổi giận.

"Còn vương pháp , kẻ lưu vong mà cũng dám bắt cóc?!" "Tôn đại ca, tìm các nàng trở về." Tôn Võ chần chừ một chút, đưa ngón tay , "Cho ngươi một ngày thời gian, trong vòng một ngày, ngươi nhất định trở về." Mặc dù và Cố Vãn Nguyệt quan hệ , nhưng cũng thể tùy tiện mở cửa .

Tuyết đọng sắp tan, theo lẽ thường bọn họ nên tiếp tục lên đường.

Không thể chỉ vì tìm cô em chồng của Cố Vãn Nguyệt mà dừng hành trình đường.

"Tôn đại ca ngươi yên tâm, trong vòng một ngày, bất kể tìm , nhất định sẽ trở về." Cố Vãn Nguyệt xong, liền cùng Tô Cảnh Hành rời .

Tô T.ử Khanh đuổi theo, "Đại ca, đại tẩu, cũng ." "Ngươi đừng , ở chăm sóc ." Tô Cảnh Hành nhíu mày.

"Thế nhưng là……" Nhớ đến Miệt Thanh Uyển, Tô T.ử Khanh trong lòng khó chịu thôi.

"Đừng thế nhưng là, ngươi võ công, cùng cũng chỉ là vướng bận, nhớ kỹ, ở đây chăm sóc thật ." Cố Vãn Nguyệt cũng đến lúc đó tìm Tô Cẩm Nhi và Miệt Thanh Uyển trở về, bên xảy chuyện.

"Tốt." cuối cùng Tô T.ử Khanh chỉ thể bất đắc dĩ gật đầu.

Cố Vãn Nguyệt cùng Tô Cảnh Hành cùng cưỡi chung một con ngựa, hai lập tức liền xuất phát.

"Bị Đạp Hoa t.ử bắt , khó mà tìm về ." Lưu Thị đầy châm chọc, nàng còn bất an vì tự cam thấp hèn.

Bây giờ thấy Tô Cẩm Nhi và Miệt Thanh Uyển rơi dâm quật, còn t.h.ả.m hại hơn nàng, trong lòng khỏi thêm hai phần an ủi.

Bên , Cố Vãn Nguyệt lên ngựa xong liền mở hệ thống , may mà nàng đó đặt hệ thống định vị Tô Cẩm Nhi.

Dù bây giờ nàng bắt , thông qua hệ thống vẫn thể chính xác tìm thấy nàng.

"Tướng công, về phía nam mà ." Cố Vãn Nguyệt chỉ một hướng.

Tô Cảnh Hành kinh ngạc , "Nàng các nàng bắt đến nơi nào ?" "Biết." Biết nương t.ử , Tô Cảnh Hành thở phào một , hai thúc ngựa chạy nhanh, hướng về phía nam đường.

Một bên khác, Miệt Thanh Uyển đang hôn mê cũng từ từ tỉnh .

Sau khi mở mắt, nàng phát hiện mà đang ở trong một chiếc xe ngựa, hơn nữa tay chân đều trói.

Nhớ những chuyện xảy khi hôn mê, lập tức hiểu .

"Cẩm Nhi, Cẩm Nhi mau tỉnh ." Tô Cẩm Nhi Miệt Thanh Uyển đẩy dậy, khi tỉnh sợ đến suýt , "Thanh Uyển tỷ tỷ, chúng đây là bắt ? Bọn gì?" "Chúng hẳn là Đạp Hoa t.ử bắt , đoán chừng bán chúng thanh lâu." Miệt Thanh Uyển nhíu mày phân tích.

"Thanh lâu?" Đôi môi Tô Cẩm Nhi trong nháy mắt liền trắng bệch.

Bị lưu đày, nàng ít vẫn là cô nương trong sạch.

nếu rơi thanh lâu, nàng sẽ hủy hoại.

Có lẽ là thấy động tĩnh trong xe ngựa, tú bà mở cửa xe trèo .

"Nha, tỉnh thật là nhanh." Tô Cẩm Nhi lão mụ t.ử một y phục đỏ xanh, liền lời Miệt Thanh Uyển phần lớn là sai, suýt chút nữa bật .

"Đại nương, ngươi thả chúng , chúng đều là kẻ phạm tội đang trốn, vạn nhất quan phủ phát hiện, ngài sẽ chịu kiện cáo." Tô Cẩm Nhi cố gắng giữ cho bình tĩnh , học theo dáng vẻ của đại tẩu nàng ngày thường, cùng đối phương đàm phán.

"Ngươi là ăn, chẳng chỉ bạc ?

Chỉ cần ngươi đưa chúng trở về, ngươi bao nhiêu bạc, chúng đều cho ngươi."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-phao-hoi-bi-luu-day-ta-mang-khong-gian-di-nghi-duong/chuong-164.html.]

Tú bà liếc Tô Cẩm Nhi một cái, tặc lưỡi :

"Hảo hài tử, ngươi sợ hãi đến sắp .

Mụ mụ đây đích thực là bạc, ngươi xem ngươi , mặt tròn mắt to, lớn lên thật đáng yêu nha.

Mặt đen , nhưng dưỡng một thời gian sẽ thôi.

Còn cô nương bên cạnh ngươi , cái dáng vẻ thanh lãnh , đầu bài cũng quá phận.

Cho nên giữ các ngươi , mới thể kiếm nhiều bạc hơn a!" Tú bà càng hai nàng càng thấy hài lòng, còn nỡ lòng nào đưa các nàng về.

"Chúng khuyên các ngươi dẹp ngay cái ý niệm , đừng nghĩ đến chuyện chạy trốn, nếu , bắt trở thì các ngươi sẽ tay!" Tú bà cảnh cáo các nàng một phen.

Tô Cẩm Nhi thấy ôn tồn chuyện, nhưng tú bà chẳng chịu , cũng chút tức giận, "Ta là đang cùng ngươi hảo ý thương lượng, ngươi mau thả , nếu như thả , chờ đại ca đại tẩu tìm đến , Nhất định lột sạch da các ngươi mới thôi!" "À, thì cứ để cho bọn đến lột da ." Tú bà là một lão giang hồ, những năm chà đạp ít cô nương nhà lành, cái lời uy h.i.ế.p gì mà từng qua?

Điểm lời cứng rắn , chỉ coi là gãi ngứa thôi.

Chillllllll girl !

Hơn nữa, vị cô nương đưa tiền rằng, các nàng đều là tội phạm đang trốn, về phía bắc.

Làm thể đuổi theo để đòi trở về?

"Hai các ngươi hãy dẹp ý nghĩ đó , ngoan ngoãn đợi , chờ đến nơi, tự nhiên sẽ thả các ngươi, mang các ngươi ăn ngon uống say." Tú bà vài câu, thấy Tô Cẩm Nhi trừng mắt , cũng lười nhảm với nàng nữa, liền mở cửa bước ngoài.

"Thanh Uyển tỷ tỷ, chúng đây?" Tô Cẩm Nhi sợ hãi Miệt Thanh Uyển.

Chẳng lẽ, các nàng thật sự sẽ bán thanh lâu ?

"Ta cũng ." Miệt Thanh Uyển chút buồn bực.

Tú bà cho nàng ăn loại t.h.u.ố.c nào, nàng hiện tại vô lực, căn bản thể sử dụng võ công.

Sợi dây thừng tay cũng thể thoát , chỉ thể cam chịu thịt cá.

Hai bảo bối buồn bực rũ liệt ngã xuống trong xe ngựa, xe ngựa chạy một quãng, lâu đó liền dừng tại một sân nhỏ.

Tô Cẩm Nhi và Miệt Thanh Uyển từ xe ngựa kéo xuống, hề chút thương hoa tiếc ngọc nào mà nhốt một căn phòng.

Khi bước , Tô Cẩm Nhi phát hiện chỉ nàng và Miệt Thanh Uyển là hại.

Trong căn phòng , mà giam giữ mười cô nương cùng tuổi.

Hoặc hoặc , tay chân đều trói , quẳng ở một bên.

Còn mấy đ.á.n.h đập một trận, đầy thương tích, hấp hối sàn nhà.

"Họ, các nàng ?" Tô Cẩm Nhi rùng một cái.

Một cô nương mặc áo xanh phục bên trong : "Còn thể là thế nào, chạy trốn, kết quả bắt trở , đ.á.n.h gần c.h.ế.t thôi." Thấy ánh mắt Tô Cẩm Nhi lấp lóe, nàng khuyên nhủ:

"Ta khuyên ngươi nhất đừng nên chạy trốn, những kẻ chạy trốn bắt trở , những đánh, mà còn đám tay chân phá con." Cũng coi như là g.i.ế.c gà dọa khỉ.

"Bị đám tay chân chạm ?!" Tô Cẩm Nhi che miệng , buồn nôn khan hai .

Nếu thực sự đám tay chân phá hoại thể, thì nàng thà rằng c.h.ế.t!

"Thanh Uyển tỷ tỷ, rốt cuộc chúng nên gì?" Tô Cẩm Nhi dám chạy trốn, sợ hãi, chỉ thể bất an trốn ở bên cạnh Miệt Thanh Uyển.

 

 

Loading...