Xuyên Thành Pháo Hôi Bị Lưu Đày, Ta Mang Không Gian Đi Nghỉ Dưỡng - Chương 167

Cập nhật lúc: 2025-11-21 05:51:25
Lượt xem: 16

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/4AsVul7anR

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Phó Lan Hành rõ ràng cho lắm, "Ngươi chỉ là một cô gái yếu ớt, trở về nhà?" Dương Liễu cúi đầu xuống, ủy khuất , "Đại nhân ngài chỗ , đám ăn mày đ.á.n.h gạt đến, mà là cha bán cho bọn chúng với giá năm lượng bạc!

Cha , họ trọng nam khinh nữ, chỉ con trai mà cần con gái, bán chính là để lấy tiền sính lễ cho ca ca cưới vợ!

Lần nếu về nhà, chẳng khác nào tự chui ổ sói." "Chuyện , cha ngươi quả là quá ngoan độc." Phó Lan Hành chấn kinh đó, chút khó xử, "Chỉ là ngươi về nhà, thể nơi nào? Ngươi bằng hữu hoặc thích nào ?" Dương Liễu lắc đầu, "Dân nữ bèo tấm chi , chỗ nào để nương tựa." Hồ Sư Gia đề nghị, "Bên cạnh đại nhân nha , bằng giữ nàng nha hầu cận? Vừa giải quyết chỗ cho nàng, chăm sóc đại nhân, chẳng vẹn đôi bên?" Mắt Dương Liễu to sáng lên, đề nghị hợp ý nàng.

Nàng vội vàng quỳ xuống, "Ta nguyện ý trâu ngựa cho đại nhân, nha phục vụ ." Phó Lan Hành là Chi Lan Ngọc Thụ, chỉ chức quan tại , mà tướng mạo cũng là nhất đẳng phong lưu tuấn tú, cô nương nào mà động lòng chứ?

Trong lúc suy nghĩ, Dương Liễu thậm chí nghĩ xong cả tên gọi cho con trai của Phó Lan Hành.

"Ngạch……" Nhắc đến nha , Phó Lan Hành nghĩ thế nào nhớ đến Tô Cẩm Nhi.

Khi mắc ôn dịch, nàng liền như tiểu nha , theo tùy tùng chăm sóc .

Sau khi lấy tinh thần, lắc đầu, "Đưa chủ ý ngu xuẩn gì ?

Bản quan thiếu nha bên , nếu ngươi chỗ nào để , chờ đến huyện nha, bản quan sẽ lệnh cho huyện lệnh nghĩ biện pháp tìm cho ngươi một nơi thích hợp." Nói xong, cho Dương Liễu cơ hội chuyện thêm, trực tiếp kéo rèm xe .

Quả nhiên đến huyện phủ, Phó Lan Hành liền phận của Dương Liễu cho huyện lệnh, để huyện lệnh sắp xếp một nơi cho nàng.

"Chuyện cũng khó giải quyết, Tiên Đế từng thiết trí nơi cho lưu dân ở khắp nơi, nàng nếu chỗ , vặn thể đến nơi lưu dân đó và giúp triều đình chút việc vặt dệt may." "Vậy thì cứ để nàng đến nơi lưu dân đó." Phó Lan Hành quá để tâm.

Dương Liễu rưng rưng Phó Lan Hành một cái, c.ắ.n môi, thừa lúc quan sai chú ý, nàng chạy trốn đường.

Bên , Cố Vãn Nguyệt một đường cố gắng đuổi theo, cuối cùng mang bình an trở khách sạn.

Tôn Võ đang chuẩn xuất phát lên đường, thấy Cố Vãn Nguyệt trở về, thở dài một , giục , "Đem mang về là , mau lên đường, gì thì đường." Cố Vãn Nguyệt Tôn Võ mở một mắt nhắm một mắt, vội vàng thu dọn đồ đạc về phía hậu viện dắt xe lừa.

Thừa dịp chú ý, nàng lách phòng Phó Yên Nhiên.

Người sắp , thù cũng trả!

Dám dùng đám ăn mày để ám toán bọn , thì chấp nhận hậu quả.

Chillllllll girl !

Cố Vãn Nguyệt lấy một cây mê hương, thổi trong trướng, đợi đến khi Phó Yên Nhiên hôn mê , nàng mới qua.

Nhìn tấm mặt khôn khéo tính toán của Phó Yên Nhiên, Cố Vãn Nguyệt lục soát nàng, phát hiện thư tín qua nào với Mộ Dung Dụ, xem Mộ Dung Dụ bỏ rơi nàng.

"Chậc chậc, lúc đầu Nam Dương Vương yêu thương ngươi, ngươi ngươi nhất định tự tìm đường c.h.ế.t." Cố Vãn Nguyệt cảm thán hai câu, lấy một cái ống kim, tiêm một ít chất lỏng cánh tay Phó Yên Nhiên, lấy những vật giá trị trong phòng mới lách rời .

Một lát , Cố Vãn Nguyệt dắt xe lừa cùng lên đường.

"Đại tẩu, mau cho , ngươi gì Phó Yên Nhiên?" Tô Cẩm Nhi tiến đến bên cạnh Cố Vãn Nguyệt, khẽ khàng hỏi.

Cố Vãn Nguyệt nhíu mày đáp, "Chỉ là hạ một chút độc nhỏ, đến mức khiến nàng c.h.ế.t, nhưng những ngày tiếp theo, nàng cũng sẽ sống ."

"Đại tẩu uy vũ!" Tô Cẩm Nhi "Đại thù báo", ánh mắt về phía Cố Vãn Nguyệt càng thêm sùng bái, "Chừng nào thể lợi hại như đại tẩu thì mấy."

"Sẽ một ngày như ." Cố Vãn Nguyệt suy nghĩ về chuyện Phó Yên Nhiên sắp đưa về Nam Dương, giữ bên cạnh thì vẫn luôn là một tai họa. Ai nàng thể "tro tàn cháy" đây?

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-phao-hoi-bi-luu-day-ta-mang-khong-gian-di-nghi-duong/chuong-167.html.]

Lúc dùng bữa trưa, Tôn Võ dẫn đầu tìm một chỗ khô ráo để nghỉ ngơi.

Cố Vãn Nguyệt gọi Tô Cảnh Hành một bên, "Tướng công, nên cho nương và Cẩm Nhi vài món đồ tự vệ, phòng ngừa các nàng gặp nguy hiểm."

Tô Cảnh Hành nhíu mày, "Cẩm Nhi và nương đều võ công, đoản đao thì các nàng sẽ sử dụng, cũng dùng thứ gì thể giúp các nàng tự vệ."

"Nếu với , chính là biện pháp." Cố Vãn Nguyệt mím môi một tiếng, đồng thời từ trong gian lấy một món đồ sớm mua sắm từ khu vực giao dịch.

"Đây là vật gì?" Tô Cảnh Hành mấy cái ống đựng bút , hiếu kỳ hỏi.

"Tụ tiễn, tiểu xảo xinh , bình thường thể cột cổ tay. Khi gặp nguy hiểm, nhấn chốt mở phía tụ tiễn, liền sẽ b.ắ.n cung nỏ từ bên trong." Cố Vãn Nguyệt giải thích.

Để biểu diễn uy lực của tụ tiễn, nàng nhắm thẳng một cây.

Giây lát , cây mũi cung nỏ ngắn nhỏ nhưng mạnh mẽ xuyên thủng.

"Mũi tên thật sắc bén!" Tô Cảnh Hành sợ hãi thán phục, thứ tuy nhỏ bé, nhưng uy lực to lớn. Hơn nữa sử dụng đơn giản, võ công cũng thể tùy tiện nắm giữ.

"Tướng công, thấy thứ ?" "Được." Tô Cảnh Hành tán thành tuyệt đối, cầm lấy tụ tiễn nghiên cứu một chút, khi hiểu thấu nguyên lý của nó, với Cố Vãn Nguyệt: "Tụ tiễn của nàng thể cho mượn một cái , ngày khác nghiên cứu, thêm vài cái nữa." Để cho các Ám Vệ trong tay mỗi cũng một cái.

"Có thể, cái đang ở tay liền tặng cho ." Cố Vãn Nguyệt hào phóng phất tay, lập tức gọi Tô Cẩm Nhi cùng Tô T.ử Khanh vài , dạy bọn họ cách sử dụng tụ tiễn.

"Ta đang vài món đồ tự vệ đây, ngờ đại tẩu liền lấy ! Đại tẩu, ngươi lợi hại như nha ~" Tô Cẩm Nhi nịnh hót cột tụ tiễn lên cổ tay, nhảy cẫng lên : "Mũi tên màu hồng, thật đáng yêu (^-^)V!"

"Màu lam." Tô T.ử Khanh liếc cái của , mỗi đều màu sắc định chế riêng.

Miệt Thanh Uyển hài lòng gật đầu, "Màu đỏ, màu sắc thích." Đầu óc Dương Thị , Cố Vãn Nguyệt sợ nàng thương chính , nên đưa cho nàng.

Thấy đều , Lý Thần An và Tiểu Nhung liền trông mong .

Cố Vãn Nguyệt công bằng, cũng đến mặt hai : "Này, đây là cho các ngươi."

"Ta cũng ư?!" Lý Thần An xoa xoa hai bàn tay, ngại ngùng rằng cũng thèm .

"Dùng để bảo vệ , thể thương vô tội." Cố Vãn Nguyệt cảnh cáo một câu.

"Ta sẽ tổn thương vô tội." Lý Thần An vội vàng gật đầu, mặt mặc dù vẫn là vẻ khinh thường nhưng động tác quý trọng bán .

"Cảm ơn ngươi." Tiểu thế t.ử mắt sáng lấp lánh, chút thẹn thùng.

Sau khi xác định tất cả học cách sử dụng tụ tiễn, Cố Vãn Nguyệt chào hỏi cùng ăn cơm.

Thịt hươu Nam Dương Vương cho vẫn ăn hết, Cố Vãn Nguyệt dứt khoát đem phần thịt hươu còn thành món lạp xưởng cay tê.

Buổi trưa ăn chính là một nồi cơm lớn, phía rải đầy lạp xưởng thơm ngào ngạt.

Lại thêm món rau dại xào, hai ba ngụm liền thể xong một chén cơm lớn!

Đám Tam phòng sớm quen với tay nghề của Cố Vãn Nguyệt, Lý Thần An và Tiểu Nhung đầu tiên ăn cơm nàng , nước bọt kém chút nuốt nổi.

 

Loading...