Xuyên Thành Pháo Hôi Bị Lưu Đày, Ta Mang Không Gian Đi Nghỉ Dưỡng - Chương 168
Cập nhật lúc: 2025-11-21 05:51:26
Lượt xem: 15
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/8AOfcKq4r4
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
"Phu nhân nấu cơm là thơm nhất thiên hạ, từ tới nay từng ăn món nào ngon như !"
Cố Vãn Nguyệt ôn nhu , "Ngươi thích ăn, thì ăn nhiều một chút, đủ thì trong nồi vẫn còn."
"Đa tạ phu nhân!"
Tiểu Nhung lòng xa, ăn xong một bát lấy thêm một bát đầy.
Mùi thơm của lạp xưởng đó, suýt chút nữa khiến nhà Lão Tô đang ăn mô mô bên cạnh thèm đến c.h.ế.t.
"Mẹ, đói, cũng ăn!" Đa Hơn đầy mong chờ chằm chằm nồi sắt.
Lưu Thị nuốt nước miếng một cái, nàng cũng ăn a, nhưng Cố Vãn Nguyệt sẽ cho bọn họ ăn .
"Ngoan, đừng đòi nữa, lạp xưởng ăn , ngon bằng mô mô của chúng ."
Trong trời băng tuyết lạnh giá, mô mô đều đông cứng , ăn một ngày bánh bao nhân, quai hàm đau nhức.
Đa Hơn nhịn rống, "Mô mô ngon, lạp xưởng mới ngon, , ăn lạp xưởng, ăn lạp xưởng mà!"
"Đừng ồn!"
Lưu Thị cho đau đầu, nhịn đập một bàn tay m.ô.n.g Đa Hơn, giận dữ hét lên,
"Ta bảo ngươi đừng ồn, ngươi thấy , cái ăn là lắm , để chuẩn lạp xưởng cho ngươi hả?!"
Trong doanh địa lập tức vang lên tiếng kêu của Đa Hơn.
Mà đáng thương hơn chính là Tô Nhiễm Nhiễm, từ Tô Lão Thái Vương Bật giáo huấn một trận, Tô Nhiễm Nhiễm mang tiếng là bất hiếu nữ.
Lúc ăn cơm, bà cố ý cướp mô mô của nàng.
"Hừ, ngươi giấu sáu lạng bạc sung công ? Vậy thì ngươi hãy cầm bạc đến chỗ quan gia mà mua đồ ăn thức uống, cánh cứng cáp đấy!"
Tô Hoa Dương xanh xao vàng vọt lạnh nhạt mắng.
Tô Nhiễm Nhiễm một bên, trầm mặc nhai rau dại cùng rễ cỏ.
"Đường tỷ Từ Từ đáng thương quá..." Tô Cẩm Nhi đành lòng.
Cố Vãn Nguyệt bỗng nhiên lên tiếng, "Chờ một lát cơm nước xong xuôi, hãy để một bát cơm lạp xưởng cho Tô Nhiễm Nhiễm, ban đêm ngươi lặng lẽ mang cho nàng."
"Thật ?" Tô Cẩm Nhi kinh ngạc, nàng còn tưởng rằng đại tẩu sẽ giúp đường tỷ.
"Ừ."
Cố Vãn Nguyệt gật gật đầu, coi như là báo đáp việc Tô Nhiễm Nhiễm báo tin cho nàng.
Nhìn bộ dáng t.h.ả.m hại của nhà Lão Tô, trong lòng của tam phòng một nữa cảm kích Cố Vãn Nguyệt.
Nếu như Cố Vãn Nguyệt, bọn họ hiện tại cũng giống như những khác, chỉ thể gặm mô mô băng lãnh.
Mọi trong nháy mắt càng thêm sùng bái Cố Vãn Nguyệt, trong mắt đều tỏa ánh .
Cố Vãn Nguyệt ánh mắt của bọn họ đến một trận nổi da gà, cơm nước xong xuôi, Cố Vãn Nguyệt từ gian lấy dâu tây, chia cho .
"Đại tẩu, đây là loại trái cây gì ?"
Chưa từng thấy qua dâu tây, bọn họ đều kinh ngạc, nhưng loại trái cây thơm quá nha.
"Quả dại, hái đường ."
Cố Vãn Nguyệt thuận miệng một câu, đem dâu tây ném trong miệng.
Chillllllll girl !
Ừm! Rất ngọt!
Dâu tây do gian sản xuất quả là tầm thường, mầm dâu tây nàng gieo tối hôm qua khi ngủ, sáng nay thì thành thục.
Hơn nữa từng quả đều đỏ lớn, nước trái cây sung mãn, ngọt ngào.
Mấy vốn còn đang suy nghĩ trái cây độc , thấy Cố Vãn Nguyệt ăn, yên tâm ném trong miệng.
Trong nháy mắt kinh ngạc.
Trên đời còn loại hoa quả ngon như ?
"Quả dại ăn thật ngon, đại tẩu ngươi hái ở , cũng hái một chút."
Tô Cẩm Nhi ăn xong quả trong tay, liền vội vàng lên .
"Ngươi hái?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-phao-hoi-bi-luu-day-ta-mang-khong-gian-di-nghi-duong/chuong-168.html.]
Đây là trong gian, bên ngoài hái ?
Nha đầu khẩu vị vẫn còn lớn thật, năm sáu quả dâu tây vẫn ăn đủ.
Cố Vãn Nguyệt lắc đầu, Tô Cảnh Hành nàng giải vây , "Đại tẩu ngươi thuận tay hái đường , chẳng lẽ ngươi thể về ?"
" nha."
Tô Cẩm Nhi lè lưỡi, thời gian trôi qua quá , nàng đều quên là tội phạm lưu đày .
Lúc Tôn Võ hô hào mau lên đường, cũng liền khiến việc hái dâu tây quên .
Một bên Lưu Thị lén lén lút lút, thấy mấy , bỗng nhiên chạy đến, nắm lấy cuống dâu tây đất liền nhét trong miệng.
Phía những quả dâu tây còn dính liền chút thịt quả, nếm thể cảm nhận hương vị chua ngọt.
Lưu Thị ăn vài quả, phát hiện hương vị tệ, liền cẩn thận đưa phần còn cho Đa Đa đang xanh xao vàng vọt.
"Ăn ngon ?" "Ăn ngon." Đa Đa dùng sức gật đầu.
"Ăn nhiều một chút."
Lưu Thị nhặt thêm vài quả dâu tây, ngẩng đầu lên, liền đối diện với ánh mắt khinh miệt của Tô lão phu nhân.
"Nhặt thức ăn thừa khác để , thật hổ!" Sắc mặt Lưu Thị thoáng chút ngượng nghịu, nhưng nhanh liền khôi phục bình thường.
Mất mặt là chuyện nhỏ, c.h.ế.t đói mới là chuyện lớn, nàng cần quản khác nghĩ gì.
Đoàn tiếp tục lên đường, mặc dù tuyết ngừng, nhưng càng về phía bắc, nhiệt độ khí càng ngày càng thấp.
Cố Vãn Nguyệt thể dán hai miếng ấm áp bảo bối (túi sưởi) lòng bàn chân để giữ ấm.
Trong khi đó, chân tay những chịu tội nứt nẻ quá nửa, trải qua ngày đêm đường, những vết nứt ở gót chân và ngón chân lở loét, mỗi bước đều lưu một dấu máu, vô cùng ghê rợn.
"A!" Lý Phu Nhân đột nhiên kinh hô một tiếng, ngã rầm xuống mặt đất.
"Phu nhân, nàng ?" Lý Lão Gia vội vàng chạy đến mặt Lý Phu Nhân, vài đứa con trai nhỏ cũng vây quanh nàng.
"Chân đau..." Lý Phu Nhân cúi đầu, lộ đôi chân với những vết m.á.u lấm tấm đôi giày vải, chiếc giày dính chặt da thịt rỉ máu, thấy mà giật kinh sợ.
"Ta sẽ cõng nàng." Lý Lão Gia vội vàng .
thực tế, hai chân của cũng đầy rẫy vết nứt, cõng Lý Phu Nhân, bước chân cứ chập chờn, may mắn là vẫn thể theo kịp đội ngũ, đến mức đánh.
Nhìn đám bước gian nan, trong lòng Cố Vãn Nguyệt nảy một ý nghĩ.
"Tướng công, ngươi t.h.u.ố.c nứt da ?" Tô Cảnh Hành lắc đầu, "Thuốc nứt da, đó là vật gì?" Cố Vãn Nguyệt ngạc nhiên, "Hóa các ngươi đều dùng t.h.u.ố.c nứt da, nếu nứt da thì ?" "Nếu là trong quân nứt da, khi lở loét sẽ dùng thanh sắt nóng hơ với liệt tửu, mười ngày nửa tháng là sẽ lành." "Thanh sắt nóng hơ liệt tửu?" Cố Vãn Nguyệt rùng một cái, nghĩ thôi thấy đau, mà xuống tay ?
Hơn nữa, dùng thanh sắt nóng hơ như , chắc chắn sẽ để sẹo.
qua cuộc chuyện với Tô Cảnh Hành, nàng cũng : Đại Tề vẫn t.h.u.ố.c nứt da.
Nếu nàng thể chế tạo t.h.u.ố.c nứt da, nhất định thể kiếm nhiều tiền.
Cố Vãn Nguyệt mơ hồ một suy nghĩ trong lòng, đường nàng vẫn luôn suy nghĩ về cách chế tạo t.h.u.ố.c nứt da.
Đoạn đường tiếp theo đều là nơi ở thưa thớt, cây cối cũng ít ỏi, bốn phía chỉ là một vùng băng thiên tuyết địa.
Đi bao lâu, sắc trời dần tối.
Tôn Võ thấy đạo quán với khói bếp lượn lờ xa, thở phào nhẹ nhõm, cứ nghĩ đêm nay ngủ ngoài đất hoang, may mắn tìm một đạo quán.
Đạo quán gần như trở thành một nhà trọ, cửa nhiều xe ngựa, qua đường đều dừng nghỉ ngơi ở đây.
Cố Vãn Nguyệt theo nha dịch bước cửa.
Đột nhiên, thần sắc Lý Thần An trở nên kích động, trong mắt ánh lên sự hận thù.
Cố Vãn Nguyệt theo ánh mắt .
Không xa, một quý phu nhân nô bộc đỡ tay, bước xuống xe ngựa, bên cạnh còn theo một thiếu nữ đặc biệt kiều tiếu.
"Đó là cả của ngươi?" Trực giác mách bảo Cố Vãn Nguyệt, chỉ kẻ thù g.i.ế.c mới thể khiến Lý Thần An kích động đến .
"Là nàng , bên cạnh là con gái nàng !" Lý Thần An dùng sức gật đầu, gần như là c.ắ.n chặt răng.
Xem Lý gia chậm, lâu như mới đến nơi .
Cố Vãn Nguyệt cảm thấy , bảo Tô Cảnh Hành qua tìm hiểu một chút, lát Tô Cảnh Hành về :
"Lý phu nhân một nữ nhi tên là Lý Vân Vân, bệnh đường, nên mới đến tương đối chậm." "Bệnh gì?"