Xuyên Thành Pháo Hôi Bị Lưu Đày, Ta Mang Không Gian Đi Nghỉ Dưỡng - Chương 171

Cập nhật lúc: 2025-11-21 08:03:59
Lượt xem: 19

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8AOfcKq4r4

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

"Tự vệ chính là hành động của thường nhân. Huống chi sự an nguy Vương gia còn liên quan đến chỉ một ." Tô Cảnh Hành Dao lắc đầu, "Kỳ thật, tại hạ hạnh phúc." "Ồ? Xin chỉ giáo?" "Tại hạ một vị nương t.ử hiền thục." Tô Cảnh Hành về phía Cố Vãn Nguyệt, ánh mắt thâm tình.

Chỉ mới , dọc theo con đường lưu vong , Cố Vãn Nguyệt cứu bao nhiêu .

Hắn bây giờ còn thể ở nơi , tất cả đều là nhờ Cố Vãn Nguyệt.

Nam Dương Vương kinh ngạc về phía Cố Vãn Nguyệt, xem Cố tiểu nương t.ử còn phi thường hơn cả những gì tưởng tượng.

Nếu ngay từ đầu Nam Dương Vương dính líu quan hệ với Tô Cảnh Hành, nhưng chuyện đêm nay khiến đổi chủ ý. Nếu chuyện hạ độc thật sự là do Hoàng đế , nhất định tính toán một con đường sống cho tộc Nam Dương Vương phủ.

Hơn nữa, một vị Hoàng đế âm hiểm tàn nhẫn như , thực sự đáng để tiếp tục tận trung.

Có lẽ, kết giao với Tô Cảnh Hành là một lựa chọn .

"Vương Bật, chờ trở về, liền do ngươi hộ tống bọn Ninh Cổ Tháp. Sau khi đến Ninh Cổ Tháp, hãy sắp xếp chỗ ở cho bọn thật ." Hắn cố ý để Vương Bật Ninh Cổ Tháp để giúp Tô Cảnh Hành và phu nhân thông suốt một vài mối quan hệ, nhân tiện xem xem Tô Cảnh Hành chuẩn gì khác .

"Vâng." Cố Vãn Nguyệt và Tô Cảnh Hành liếc .

Cả hai đều hiểu ý của Nam Dương Vương, hẳn là ông phát giác ý đồ của Cẩu Hoàng đế, bắt đầu lo khỏi họa.

Nam Dương Vương kết giao với họ, bọn họ đương nhiên sẽ từ chối.

Đối phương nắm giữ binh quyền, kết giao với Nam Dương Vương chỉ lợi chứ hại.

Thêm việc Cố Vãn Nguyệt ân cứu mạng với ông , chừng, tương lai họ còn cần đến sự giúp đỡ của ông .

"Đa tạ lão Vương gia." "Đó là điều nên ." Nam Dương Vương phất tay, hiển nhiên tâm trạng chút .

Cố Vãn Nguyệt cũng liền thức thời quấy rầy nữa, liền dậy cáo từ.

Ba rời khỏi viện, trở về phòng của Vương Bật.

Tô Nhiễm Nhiễm tỉnh, thấy tờ giấy Vương Bật để , vẫn còn hết sợ hãi.

Thấy Cố Vãn Nguyệt một bước , nàng vội vàng tiến tới đón. Cố Vãn Nguyệt đưa một bộ quần áo sạch cho nàng, "Y phục bẩn , hết hãy một bộ quần áo sạch ." "......Được." Tô Nhiễm Nhiễm hỏi Cố Vãn Nguyệt vì cứu , cuối cùng vẫn giữ im lặng, tấm bình phong quần áo.

Khi bước , nàng Cố Vãn Nguyệt với vẻ mặt phức tạp, "Đại tẩu, cám ơn ngươi.

Ân cứu mạng , xin ghi nhớ trong lòng, cơ hội nhất định sẽ báo đáp." Cố Vãn Nguyệt quan trọng phất tay, "Không cần cảm kích như , cho dù là xa lạ cũng sẽ cứu." Tô Nhiễm Nhiễm nhẹ gật đầu, nàng Cố Vãn Nguyệt năng chua ngoa nhưng tấm lòng như đậu hũ, lặng lẽ khắc ghi ân tình của đối phương trong lòng.

Cố Vãn Nguyệt hiếu kỳ , " , ngươi rơi tay bọn chúng?" Nhắc đến chuyện , Tô Nhiễm Nhiễm cũng chút ảo não, "Khi ngoài nhà xí, thấy bọn chúng đang bàn tính về chiếc xe lừa của các ngươi.

Bọn chúng còn thừa dịp các ngươi chú ý, trộm mất xe lừa.

Ta liền rõ rốt cuộc là ai, để còn báo tin cho các ngươi, kết quả bọn chúng phát hiện......" Cố Vãn Nguyệt ngờ trong chuyện còn khúc mắc như , như Tô Nhiễm Nhiễm là vì giúp bọn họ mới lâm hiểm cảnh, may mà nàng kịp thời tay cứu nàng về.

Lại nghĩ tới , là Tô Nhiễm Nhiễm tìm đến nàng báo tin Tô Cẩm Nhi bắt , khỏi cái mới về nàng .

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-phao-hoi-bi-luu-day-ta-mang-khong-gian-di-nghi-duong/chuong-171.html.]

"Chúng về , bọn nha dịch tưởng ngươi trốn, đang tìm kiếm khắp nơi." Tô Nhiễm Nhiễm nghĩ đến sự lợi hại của Tôn Võ, sắc mặt trắng bệch, "Cha bọn họ......"

"Yên tâm, bọn chuyện gì." Cố Vãn Nguyệt mới thèm đến việc những đ.á.n.h một trận, theo cách của nàng, đám nhà Lão Tô chẳng thứ gì , Tô Nhiễm Nhiễm cần xen việc của bọn nữa.

Mấy cùng trở về, kết quả vặn gặp Tôn Võ đang ngoài tìm .

"Chuyện gì xảy ?" Tôn Võ mặt lạnh tanh bước tới.

Tô Nhiễm Nhiễm sự hung hăng của Tôn Quan Gia cho giật , vội vàng : "Tôn Quan Gia, chạy trốn, ......" "Ngươi chạy trốn thì nửa đêm thấy bóng dáng?!" "Tôn đại ca, an tâm chớ vội." Cố Vãn Nguyệt kéo sang một bên, rõ chân tướng trong núi giả.

Tôn Võ xong thì đơn giản là tê cả da đầu, "Ngươi thật?" "Chuyện hoang đường đến như còn thể là giả ? Người giao cho Nam Dương Vương xử trí ." Tôn Võ cũng Cố Vãn Nguyệt là ngay thẳng, thể nào dối để giúp Tô Nhiễm Nhiễm giải vây, lập tức rùng một cái, "Đây con nó, là một đám ngoan nhân a!" Cố Vãn Nguyệt hỗ trợ giải thích, "Cũng may việc gì, Tô Nhiễm Nhiễm cũng cố ý, chi bằng chuyện cũng đừng trách tội nàng." Tôn Võ nhẹ gật đầu, giả vờ tức giận dạy dỗ vài câu, "Nếu Cố Nương t.ử ngươi cầu tình, coi như bỏ qua, bất quá tiếp theo ngươi vẫn cẩn thận một chút.

Đừng tùy ý ngoài loạn, cho vất vả." Tô Nhiễm Nhiễm vội vàng gật đầu, thức thời :

"Tạ ơn Tôn Quan Gia." Vương Bật , "Nếu một chuyến, liền đưa các ngươi về Đại Thông Phô ." Nhân tiện còn cảnh cáo một chút đám nha dịch giường chung sát vách, trông coi kỹ tay , đừng để xảy chuyện như nữa.

Một đoàn trở về Đại Thông Phô, Tôn Võ sai cởi trói cho nhà Lão Tô.

Thấy mấy đ.á.n.h bầm dập, Tô Nhiễm Nhiễm thấy áy náy trong lòng, vội vàng qua đỡ Tô Hoa Dương, "Cha, ngươi chứ?" ngờ Tô Hoa Dương trở tay , một bạt tai liền đ.á.n.h mặt nàng.

"Đồ bất hiếu, ngươi là giày vò c.h.ế.t cả nhà là ?

Còn dám chạy trốn, ai cho ngươi lá gan, ngươi hại c.h.ế.t chúng ?" Tô Nhiễm Nhiễm đ.á.n.h cho choáng váng, nước mắt chảy đầm đìa.

Đến Tôn Võ cũng đành lòng , "Ngươi cái gì , Tô Nhiễm Nhiễm chạy trốn, mà là bắt , ngươi hiểu tiếng ?" Con gái trở về từ cõi c.h.ế.t, an ủi đành.

Lại đổ ập xuống cho một cái tát là hành động gì ?

Tô Hoa Dương dám chống đối Tôn Võ, trong miệng lẩm bẩm:

"Nha đầu c.h.ế.t tiệt , trong tay cất sáu lượng bạc nộp .

Ai là lão thiên gia báo ứng , bằng tìm khác cứ nhằm nàng ?" Lời giống như lưỡi kiếm sắc bén cắm lòng Tô Nhiễm Nhiễm, Tô Nhiễm Nhiễm nhịn run rẩy.

Lạnh lẽo trong tâm, quá thất vọng đau khổ.

"Cha, ngươi thể như ?" "Ta sai , nuôi ngươi, sớm ngươi bất hiếu như , lúc xét nhà liền nên hiến ngươi cho quan gia." "......" Tô Nhiễm Nhiễm lảo đảo sắp đổ, cũng may Vương Bật đỡ lấy.

"Ngươi còn là cha , con gái gặp nguy hiểm, ngươi an ủi còn lời châm chọc?

Loại như ngươi, nên đ.á.n.h c.h.ế.t mới đúng, con gái nhà ai cha như ngươi, thì thật là gặp xui xẻo." "Ngươi, ngươi ngươi ngươi......" Tô Hoa Dương tức đến mạng, âm trầm trừng mắt Vương Bật.

Chillllllll girl !

"Làm , phục thì tới đ.á.n.h . Nếu để thấy trong miệng ngươi còn sạch sẽ mắng c.h.ử.i , sẽ cắt đầu lưỡi ngươi." Nói , liền rút trường kiếm trong tay, khiến Tô Hoa Dương giật nảy , trong miệng lẩm bẩm:

"Ta so đo với ngươi......" "Hèn kém." Vương Bật cực kỳ khinh thường loại , trong lòng cũng thực sự cảm thấy Tô Nhiễm Nhiễm đáng thương.

Tô Hoa Dương lẩm bẩm trở , Kim Thị quan tâm Tô Nhiễm Nhiễm, nhưng Tô Hoa Dương quát lớn vài câu, đành cẩn thận từng bước chân gạt lệ rời .

 

Loading...