Xuyên Thành Pháo Hôi Bị Lưu Đày, Ta Mang Không Gian Đi Nghỉ Dưỡng - Chương 174

Cập nhật lúc: 2025-11-21 08:04:02
Lượt xem: 11

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/7V8xsrupF2

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Hai trở Đại Thông Phô, Miệt Thanh Uyển một tiếng thu dọn đồ đạc. Tô Cảnh Hành thấy thần sắc các nàng vui, liền chuyến thuận lợi.

"Tính sai ?"

Cố Vãn Nguyệt lắc đầu, kéo Tô Cảnh Hành sang một bên,

"Còn kịp , Nam Dương Vương bên tìm đến Nhị tiểu thư ."

Điều còn khiến Tô Cảnh Hành kinh ngạc hơn cả việc tính sai.

Nhị tiểu thư mất tích vài chục năm đột nhiên tìm đến cửa, còn ở nơi núi tuyết chim thèm ị , nghĩ thôi cũng vấn đề.

"Theo như suy đoán của ngươi, mối quan hệ giữa Miệt Thanh Uyển và Nam Dương Vương gần như chắc chắn. Trên đời chuyện trùng hợp đến . Nhị tiểu thư bên Nam Dương Vương, nhiều khả năng là giả mạo."

Cố Vãn Nguyệt suy tư ,

"Ta quả thực cách chứng minh bọn họ liên hệ huyết thống , bất quá, còn cần tìm Nam Dương Vương một chuyến nữa, để xem vị Nhị tiểu thư ."

Bên , Nam Dương Vương đang bên giường, lo lắng nắm lấy tay một thiếu nữ. Thiếu nữ trông khá thanh tú, ngũ quan đoan chính, chỉ là khóe mắt đuôi lông mày lộ một tia phóng khoáng.

Thấy Nam Dương Vương chằm chằm vết bớt hình hoa đào tay , nàng nước mắt rơi như mưa,

"Cha, nữ nhi cuối cùng cũng tìm ngài . Những năm nữ nhi ở bên ngoài chịu quá nhiều khổ cực!"

Nam Dương Vương lời , lòng sớm tan nát, ôm lấy thiếu nữ, nước mắt tuôn đầy mặt,

"Con gái của cha, đều là của cha, cha chăm sóc con chu đáo, để con lưu lạc bên ngoài chịu khổ."

Hai cha con ôm rống một hồi lâu.

Cơ thể Nam Dương Vương vốn , nhưng khi thấy thiếu nữ, tinh thần ông phấn chấn lên ít, nắm tay nàng hỏi thăm những năm qua nàng sống .

Thiếu nữ vành mắt đỏ hoe,

"Sau khi con lạc, liền một tên ăn mày nhặt về. Tên ăn mày bắt nữ nhi ăn xin. Nữ nhi thường xuyên đủ no, đủ ấm, lấy đủ tiền thì đánh.

Về , con một hào nông thôn trong thôn trúng, con tiểu cho lão già tám mươi tuổi .

Con thực sự chịu nổi, liền chạy trốn, nghĩ thầm thà c.h.ế.t bên ngoài còn hơn cho . Không ngờ trong lúc vô tình cha gặp ."

"Ngươi ăn xin?"

Nam Dương Vương mà đau lòng, ngờ con gái đường đường là Nam Dương Vương gia, ăn xin để sống qua ngày.

"Hảo hài tử, là cha bảo vệ con , con yên tâm, cha ở đây, tuyệt đối sẽ để bất cứ kẻ nào bắt nạt con."

Thiếu nữ nhẹ gật đầu, ôm bụng, nũng nịu ,

"Cha, con đói bụng."

"Đến đây, ăn chút gì ."

Nam Dương Vương sớm chuẩn sẵn đồ ăn, đưa tới mặt thiếu nữ, hiền từ ,

"Con cứ từ từ ăn, đừng vội, coi chừng nghẹn."

"Tạ ơn cha," Thiếu nữ dường như đói khinh khủng, nắm lấy đồ ăn liền liều mạng nhét miệng . Vừa ăn nàng ,

"Cha, tướng ăn của con mất mặt , nhưng con từ nhỏ từng ăn thịt. Thì thịt ngon như , ô ô ô…"

Lại ăn .

Trời mới Nam Dương Vương thấy cảnh , trong lòng bao nhiêu áy náy, hận thể m.ó.c t.i.m phổi .

"Con gái ngoan của bản vương, mà lưu lạc bên ngoài trải qua quãng thời gian đau khổ như , đều là của bản vương mà."

Nam Dương Vương thở dài một , hận thể dâng hiến tất cả những điều nhất đời cho thiếu nữ.

Trong khoảnh khắc thiếu nữ cúi đầu ăn thịt, khóe miệng nàng nhếch lên một đường cong.

Nguyên bản nàng còn tưởng rằng cần chút khó khăn mới thể lấy lòng tin của lão đầu , ngờ đơn giản đến thế.

Cái phú quý ngập trời , danh hiệu tiểu thư đích tôn của Nam Dương Vương phủ, chính là của nàng!

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-phao-hoi-bi-luu-day-ta-mang-khong-gian-di-nghi-duong/chuong-174.html.]

"Nhị tiểu thư" hưng phấn thôi.

Nam Dương Vương đổi tên cho nàng, gọi là Phó Thanh.

Tất cả đều đang vui mừng vì phụ nữ đoàn viên, duy chỉ Vương Bật Phó Thanh thế nào cũng thấy thuận mắt, lẩm bẩm:

"Luôn cho rằng Nhị tiểu thư cùng tiên vương phi giống , là nhân vật thần tiên, kết quả… khí chất dung tục đến ."

Lời tự nhiên dám thẳng , lão vương gia đang hết mực yêu thương Phó Thanh, sẽ lột da .

Quay đầu thấy Cố Vãn Nguyệt cùng Tô Cảnh Hành đến, dứt khoát vội vàng ngoài nghênh đón, cũng coi như đỡ ở đây dáng vẻ kệch cỡm của Phó Thanh.

"Các ngươi xem như đến, cứu khỏi cảnh thủy hỏa ."

Cố Vãn Nguyệt cảm thấy khó hiểu, "Giải độc nghiên cứu chế tạo xong, mang đến cho vương gia dùng, vương gia tìm nữ nhi, thật là song hỉ lâm môn."

Nam Dương Vương thấy giọng Cố Vãn Nguyệt từ xa, vội :

"Cố nương tử, ngươi đến đúng lúc. Tay chân của Thanh nhi đều sương đống thương, còn phiền ngươi hỗ trợ xem qua."

Quả nhiên là đặt t.h.u.ố.c giải của bản sang một bên.

Cố Vãn Nguyệt như về phía Phó Thanh, nàng đang lo lắng cơ hội tiếp cận nàng.

Ánh mắt Phó Thanh chạm trán Cố Vãn Nguyệt, nàng chột né tránh.

"Nhị tiểu thư đống thương ở chỗ nào, cho xem một chút."

Cố Vãn Nguyệt mang theo hòm t.h.u.ố.c đến mặt hai , dò xét ở cách gần. Nàng phát hiện khuôn mặt của Phó Thanh chút tương tự với Nam Dương Vương.

Chỉ là tính là mỹ nữ, nhiều lắm là chút thanh tú, nhưng lộ một vẻ phóng khoáng.

Chillllllll girl !

Nàng càng nghiệm chứng phỏng đoán trong lòng, hướng phía tay chân Phó Thanh .

"Đưa bàn tay tới cho xem một chút."

Phó Thanh bất đắc dĩ đưa tay , Cố Vãn Nguyệt chạm nàng chút thoải mái. Ngay tại lúc nàng cau mày, Cố Vãn Nguyệt thừa cơ lén lút vuốt một sợi tóc của nàng ném gian.

Sau đó nàng chằm chằm nốt ruồi hình cánh hoa đào Phó Thanh, :

"Phó tiểu thư cái bớt thật đặc biệt, thể kỹ một chút ?"

Ánh mắt Phó Thanh lập tức chút chột , như thể sợ điều gì đó, nàng vội vàng rụt tay , "Không ."

"À, thì thôi. Ta một dịch dung sư kỹ thuật cao siêu thể nốt ruồi giả giống như thật ở khắp các nơi thể, mắt thường thể phân biệt , từ đó đạt đến tình trạng dĩ giả loạn chân.

Nhị tiểu thư cái bớt , là thật là giả?"

Phó Thanh vội vàng rụt tay về, chút vui Cố Vãn Nguyệt:

"Cái bớt của đương nhiên là thật."

Cố Vãn Nguyệt , cũng tiếp tục giữ chặt nàng chỗ cái bớt nữa, mà :

"Vết nứt da của Nhị tiểu thư tính là nghiêm trọng, xoa t.h.u.ố.c hai ngày là thể khỏi.

Nói đến, đôi tay của Nhị tiểu thư trơn bóng tinh tế, ngược giống như là xuất từ nghèo khó."

"Làm giống," Phó Thanh như giẫm đuôi, nhất là khi Cố Vãn Nguyệt hiểu y thuật, càng tiếp xúc với nàng. Nàng vội vàng về phía Nam Dương Vương: "Cha, con mệt một chút, thể để cho những rời ạ?"

Nam Dương Vương quả thực cưng chiều nữ nhi, lời của Phó Thanh một chút cũng thấy điều gì , ngược đầu về phía bọn :

"Các ngươi đều ngoài , hết để cho Thanh nhi nghỉ ngơi thật ."

"Đi thôi."

Cố Vãn Nguyệt trực tiếp dậy, dù tóc của Phó Thanh và Nam Dương Vương nàng lấy .

Sau đó chỉ cần ném y d.ư.ợ.c cao ốc xem xét, liền thể hai là cha con ruột .

"Chúng . Đây là Giải độc , vương gia nhớ rõ ăn."

Để Giải độc , Cố Vãn Nguyệt kéo Tô Cảnh Hành xoay rời .

 

Loading...