Xuyên Thành Pháo Hôi Bị Lưu Đày, Ta Mang Không Gian Đi Nghỉ Dưỡng - Chương 175
Cập nhật lúc: 2025-11-21 08:04:03
Lượt xem: 10
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/40Z5iO0pya
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Vương Bật bước ngoài, thấy sắc mặt khó coi, hai liền khỏi tò mò hỏi:
"Vương Tương Quân, ? Sao vẻ mặt khó coi đến thế?" Vương Bật đáp: "Cũng gì, chỉ là quen cái dáng vẻ của Nhị tiểu thư." Hắn quả thật hiểu, cứ tưởng rằng Nhị tiểu thư khi lớn lên sẽ là một nhân vật tựa tiên nữ, dù cũng là bình thường , thế nhưng , thực sự ưa.
Nhất là cái cách Phó Thanh với Nam Dương Vương, tuyệt đơn thuần, trong mắt nàng tràn đầy sự tính toán.
Đáng tiếc Vương gia mê hoặc, một lòng cho rằng nàng là .
"Ta luôn cảm thấy, cô gái Nhị tiểu thư thật sự." Cố Vãn Nguyệt cùng Tô Cảnh Hành liếc , "Người thể cho Vương Tương Quân chán ghét cũng nhiều, thôi, chúng lưu giải dược, nên về. Có tình huống gì, ngươi cứ tìm chúng ." "Ân." Vương Bật nhẹ gật đầu.
Trên đường trở về, Tô Cảnh Hành thấy Cố Vãn Nguyệt vẻ mặt ngưng trọng, liền khỏi hỏi:
"Cái cô Phó Thanh vấn đề ?" "Ân." Cố Vãn Nguyệt khẳng định gật đầu, "Cái nốt ruồi tay Phó Thanh là giả, là vết tích xăm lên ." Trừ điểm , nàng còn giật tóc của hai , đưa y d.ư.ợ.c cao ốc để phân tích.
Chỉ cần một lát, kết quả báo cáo sẽ ngay.
Tô Cảnh Hành nhíu mày, trong lòng đại khái hiểu đây là chuyện gì. Bất quá, thấy dáng vẻ của Nam Dương Vương, cho dù Cố Vãn Nguyệt cho đối phương Phó Thanh là giả, Nhị tiểu thư, e rằng Nam Dương Vương cũng sẽ tin.
Tình giao hảo mà bọn họ khó khăn lắm mới gây dựng , thể vì mà rạn nứt.
"Cho hai canh giờ , hai canh giờ, hẳn là sẽ kết quả." "Đi." Hai canh giờ liền hai canh giờ. Tô Cảnh Hành dứt khoát việc khác , hỗ trợ sân nhỏ cùng thu thập hành lý, đem hành lý cùng đồ ăn thức uống cất lên xe lừa.
Quay đầu , vặn thấy đội ngũ dân lưu vong bên sông đang mong chờ chằm chằm xe lừa của bọn họ, trong lòng rục rịch.
Nghĩ đến gia đình trong sơn động , trong mắt Tô Cảnh Hành nổi lên một tầng sát khí.
Lạnh lùng liếc về phía bọn họ. Dân lưu vong từng thấy qua ánh mắt đáng sợ như thế, nhao nhao dời ánh mắt chỗ khác, sợ tiếp tục đối mặt với đối phương.
Chillllllll girl !
"Đại ca, thấy nữ t.ử , tên là Đào Nhi, nàng là nữ nhi của gia đình ba hôm qua." Tô T.ử Khanh lặng lẽ đến bên cạnh Tô Cảnh Hành, nhắc nhở.
Đại ca đại tẩu bận rộn khi ngoài, cũng nhàn rỗi, tìm hiểu rõ tình hình của đội ngũ dân lưu vong bên sông .
"Đào Nhi cho rằng cha nàng là do chúng hãm hại, sợ là sẽ trả thù." "Ân." Tô Cảnh Hành gật đầu, mơ hồ nhận thấy , ánh mắt Đào Nhi về phía và Cố Vãn Nguyệt mang theo hận ý.
"Theo dõi nàng, nếu nàng bất kỳ hành động dị thường nào, trực tiếp g.i.ế.c c.h.ế.t." Trừ đối với Cố Vãn Nguyệt và nhà, Tô Cảnh Hành đối với những khác đều lạnh lùng.
"Lên đường ." Thu thập xong đồ đạc, Tôn Võ mang theo đám rời khỏi đạo quán. Nam Dương Vương mới tìm nữ nhi, tạm thời hẳn là sẽ động , bất quá tiếp theo vẫn sẽ cơ hội gặp , cho nên vội vã lúc .
Sau một canh giờ, Cố Vãn Nguyệt lấy kết quả từ y d.ư.ợ.c đại lâu.
"Thế nào, hai bọn họ là cha con ruột ?" Tô Cảnh Hành nhíu mày hỏi.
"Ngươi xem một chút." Cố Vãn Nguyệt đưa báo cáo cho Tô Cảnh Hành. Tô Cảnh Hành đương nhiên sẽ xem báo cáo y học hiện đại, những con chi chít phía cũng là ý nghĩa gì.
Bất quá, dòng chữ cuối cùng, rõ.
"Bài trừ Nam Dương Vương là phụ về mặt sinh học của Phó Thanh?
Khoan , đây là ý gì?"
"Ý tứ chính là hai bọn tồn tại quan hệ di truyền học, Phó Thanh là Nhị tiểu thư thật sự."
Cố Vãn Nguyệt giải thích.
Suy đoán của nàng sai, cái "Nhị tiểu thư" quả nhiên là kẻ giả mạo.
Tuy nhiên Cố Vãn Nguyệt vẫn còn lo lắng: "Mặc dù bằng chứng, nhưng Nam Dương Vương đang đắm chìm trong niềm vui tìm nữ nhi.
Nếu giờ chúng lên vạch trần, những chọc ghét, Mà còn kéo theo chuyện Miệt Thanh Uyển nhận , e rằng sẽ cho là ý đồ khác."
Tô Cảnh Hành cũng đồng tình với ý đó: "Chuyện nhận , chi bằng cứ gác ."
Dù thì cũng đang ở đây, thể chạy thoát .
Nam Dương Vương dù Giải Độc Hoàn, nhưng trong thời gian ngắn sẽ rời , còn để Cố Vãn Nguyệt chẩn bệnh hai xem liệu còn sót độc tố .
Nói cách khác, thời điểm đó, bọn đều cơ hội vạch trần "Nhị tiểu thư" .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-phao-hoi-bi-luu-day-ta-mang-khong-gian-di-nghi-duong/chuong-175.html.]
Thương lượng xong, Cố Vãn Nguyệt liền đem báo cáo ném gian, như chuyện gì xảy tiếp tục đường.
Đi một đoạn, Tô Cẩm Nhi ngạc nhiên chỉ khu rừng trọc ven đường:
"Các ngươi , đây là Tiểu An và Tiểu Nhung ?"
Cố Vãn Nguyệt đầu , chỉ thấy trong gió lạnh, Lý Thần An và Tiểu Nhung đang run lẩy bẩy, nhanh chóng chạy tới, tay còn cầm hai con gà rừng.
Ồ? Xem tiểu t.ử nghĩ thông suốt .
Tô Cẩm Nhi đón lấy: "Ta cứ tưởng hai ngươi chạy mất , hóa là bắt gà rừng !"
Lý Thần An tiên đưa gà rừng cho Tô Cẩm Nhi, đó khuôn mặt chột đến bên cạnh Cố Vãn Nguyệt.
Hắn cúi đầu, lời nào.
Cố Vãn Nguyệt để ý đến , đợi đến khi đội ngũ dừng nghỉ ngơi ăn cơm trưa, mới thản nhiên :
"Nghĩ thông suốt , về còn xúc động nữa chứ?"
"Ân, ," Lý Thần An khó khăn , "Về sẽ tự tiện hành động nữa, cũng sẽ gây thêm phiền phức cho các ngươi."
Dù cũng là thế t.ử cao cao tại thượng, việc lời xin vẫn chút quen.
Tuy nhiên, Cố Vãn Nguyệt cũng quá khó .
Một đứa trẻ choai choai, khi thấy kẻ thù g.i.ế.c mà kiềm chế nổi việc xuất thủ là điều bình thường.
bản lĩnh mà lỗ mãng báo thù, đó chính là tự tìm đường c.h.ế.t!
Đêm qua, nàng bỏ mặc đối phương , chỉ cho một bài học.
Nếu tỉnh táo, thì mang theo cũng .
Cố Vãn Nguyệt kéo Lý Thần An đến mặt Tô Cảnh Hành:
"Ngươi nếu thật sự báo thù, từ hôm nay trở , hãy theo học võ.
Chờ đến một ngày bản lĩnh, hãy đòi một câu trả lời hợp lý cho mẫu ngươi."
Tô Cảnh Hành thế nhưng là Trấn Bắc vương, đại tướng quân từng!
Tuy hiện tại là phạm nhân lưu đày, nhưng ai cũng thể đồ của .
Lý Thần An cũng là kẻ thông minh, chút do dự liền quỳ xuống Tô Cảnh Hành:
"Đồ nhi Lý Thần An bái kiến sư phụ!"
Tô Cảnh Hành trầm giọng : "Ngươi lên ."
Việc Cố Vãn Nguyệt thương lượng qua với từ , chỉ là dạy điểm võ công, cũng mấy quan trọng.
"Nếu trở về, về liền hảo hảo học võ công, nắm chắc đó báo thù. Vẫn như đây, phận của ngươi là Tiểu An."
Lý Thần An vội vàng gật đầu, vẫn còn chút sợ Tô Cảnh Hành, câu nệ nắm lấy góc áo.
Cố Vãn Nguyệt nhớ tới một chuyện khác: "Từ Lam thấy bộ dạng nữ trang của ngươi ?"
Lý Thần An lắc đầu: "Chưa, quần áo mới mới tìm nàng."
Cố Vãn Nguyệt thở dài một , lấy một cây bút dịch dung chấm hai nốt rỗ mặt Lý Thần An, cho bôi một chút son môi, cuối cùng gật gật đầu.
"Không gặp thì , về ngươi vẫn thể dùng nữ trang để che mắt bọn chúng, thêm hai nốt rỗ , hẳn là cũng nhận ."
"Gì cơ, mặt rỗ?"