Xuyên Thành Pháo Hôi Bị Lưu Đày, Ta Mang Không Gian Đi Nghỉ Dưỡng - Chương 177

Cập nhật lúc: 2025-11-21 08:04:05
Lượt xem: 13

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/AUmZSMkUoz

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Cố Vãn Nguyệt khẽ , dạy áo bông để kiếm tiền, chính là đạt loại hiệu quả .

Nàng thể nào tiếp tế bọn cả một đời, cho dù trong gian của nàng nhiều lương thực đến mấy, việc đó cũng thực tế.

Mọi cũng hề nàng thất vọng, mỗi đều là ơn tất báo, hề chiếm lợi lộc của khác.

"Tốt, cứ theo lời các ngươi , đưa bạc .

Gà rừng là đ.á.n.h , nấm là hái đường , tốn bao nhiêu bạc, mỗi nhà các ngươi chỉ cần đưa mười đồng tiền là .

Cẩm Nhi, ngươi thu bạc." "...Vâng!" Món gà hầm nấm với giá mười đồng tiền, con đường lưu vong thực sự là quá rẻ.

Đám nhớ ơn Cố Vãn Nguyệt, nhao nhao giao bạc cho Tô Cẩm Nhi.

Tô Cẩm Nhi chuyên môn lấy một túi tiền nhỏ, sắp xếp gọn bạc của , cất giữ kỹ lưỡng bên .

Sau đó nàng cầm thìa, múc canh và thịt gà cho .

"Múc cho hài t.ử nhiều hơn một chút." Cố Vãn Nguyệt khẽ , lúc hầm thịt, nàng đặc biệt lấy hai con gà rừng từ trong gian , bỏ hầm cùng .

Cho nên, lượng thịt gà trong nồi nhiều.

Tô Cẩm Nhi cũng thấy hiếu kỳ, "Hai con gà rừng lúc g.i.ế.c thấy mập đến thế, ngờ hầm lên vẫn nhiều thịt." Trong lúc cô Tẩu hai đang thầm thì, Lưu Thị ôm lấy con gái, do dự một lúc tiến lên, "Cái , thím Nguyệt thể cho một ít thịt gà , sẽ đưa bạc cho cô." "Ngươi thịt gà ư? Sao ngươi mơ luôn , thịt gà phần của ngươi chắc?" "Tô Cẩm Nhi, ngươi ăn kiểu gì , thịt gà cũng của ngươi, Cố Vãn Nguyệt còn lên tiếng mà ngươi dương oai diễu võ gì ?" Lưu Thị tức giận vô cùng, nếu vì con gái ăn, nàng tuyệt đối sẽ đến.

Tô Cẩm Nhi vén tay áo lên, định mắng , nhưng cúi xuống thấy biểu cảm mong chờ của Đa Đa, đôi mắt con bé dường như rơi trong nồi.

Đứa nhỏ trắng trẻo mập mạp, giờ khuôn mặt xanh xao vàng vọt chỉ còn một lớp da, má đều hóp , còn chút thịt nào, bỗng nhiên Tô Cẩm Nhi thấy chút mềm lòng...

"Đại tẩu, nếu ..." "Tùy ngươi quyết định, ngươi cho thì cho." Cố Vãn Nguyệt buông tay, sự thiện lương của Tô Cẩm Nhi là điều thể đổi.

"Cảm ơn đại tẩu." Tô Cẩm Nhi thở dài một , lườm Lưu Thị một cái, cuối cùng vẫn nhận lấy bạc của nàng, múc cho Đa Đa một chút thịt gà.

"Thịt gà, nấm?!" Đa Đa mừng rỡ như điên, nụ nở khuôn mặt chỉ còn da bọc xương, trông phần đáng sợ.

"Có thịt gà để ăn, nào, chúng một bên ăn thịt gà thôi." Lưu Thị lưng , dẫn Đa Đa một bên ăn thịt gà. Cố Vãn Nguyệt liếc qua, phát hiện Lưu Thị mặc dù , nhưng nàng thật lòng đau thương con gái.

Một bát thịt gà hầu như nàng ăn miếng nào, đều nhường hết cho Đa Đa ăn.

Nàng chỉ uống chút nước canh còn sót đáy chén.

Ai.

Đây lẽ chính là nhân tính, dù là đến mấy, cũng luôn một nơi mềm yếu trong lòng.

Cho nên, Cố Vãn Nguyệt cũng ngăn cản Tô Cẩm Nhi cứu .

"Lấy một nửa thịt gà còn đây cho , sẽ đưa cho đám nha dịch ăn." Ngay lúc Cố Vãn Nguyệt đang cảm thán, bên ngoài sơn động vang lên một tràng tranh chấp, hình như nào đó đang cãi vã bên ngoài.

"Phát sinh chuyện gì?" Mọi vội vàng lên, chút căng thẳng về phía ngoài sơn động.

Ngay đó, thấy Trương Nhị vội vã chạy , cầu cứu về phía Cố Vãn Nguyệt và Tô Cảnh Hành, "Bên ngoài một đám đang gây rối, chúng đ.á.n.h !"

"Sao thế? Dẫn xem." Cố Vãn Nguyệt liếc mắt hiệu cho Tô Cảnh Hành, hai vội vàng theo Trương Nhị đến cửa động.

Lại phát hiện cửa hang một đám chặn .

Mà đám , chính là đội ngũ từng gặp ở một nhánh sông khác đó.

Hiện tại bọn đang ngừng la hét, kêu gào với Tôn Võ,

"Bảo ngươi ngăn đón chúng !"

"Chính là, sơn động tên các ngươi, dựa cái gì cho chúng ?"

Thì là bọn đường đến đây, thấy sơn động liền tránh mưa.

Mà Tôn Võ thấy bọn ai nấy cũng giống như kẻ liều mạng, lo lắng phát sinh nhiễu loạn, liền hạ lệnh nha dịch canh giữ ở cửa , cho phép bọn tiến .

Kết quả, bọn cầm gia hỏa, liền mạnh mẽ xông .

Trong lúc tranh chấp, Tôn Võ còn đập thương đầu.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-phao-hoi-bi-luu-day-ta-mang-khong-gian-di-nghi-duong/chuong-177.html.]

Tảng đá to bằng nắm đ.ấ.m khiến Tôn Võ tại chỗ ngã xuống.

Cố Vãn Nguyệt cùng Tô Cảnh Hành chạy đến, Tôn Võ vẫn mặt đất, m.á.u ngừng chảy .

"Cố nương tử, ngươi tranh thủ thời gian ."

Đám hạng lương thiện, so thổ phỉ còn hung hãn.

"Ta ngươi xử lý? Nhanh đừng nữa."

Cố Vãn Nguyệt để tâm đến cảnh tượng nhỏ , vội vàng lấy băng gạc chặn lỗ thủng đầu Tôn Võ, thuận tiện cho gắn t.h.u.ố.c cầm máu.

Bên ngoài sơn động, đám lưu phạm thấy Tôn Võ ngã xuống, càng thêm phách lối xông bên trong.

Trương Nhị và sợ thương bọn , nhưng bọn ai nấy giống như sống .

"Cho cây côn."

Tô Cảnh Hành bay lên, tiếp nhận cây gậy trong tay nha dịch, một gậy một đ.á.n.h đám lưu phạm ngoài.

Trong chớp mắt, cửa hang liền ngã đầy đất .

"Ngươi nó, ngươi cái lưu phạm, ngươi dám tập kích quan sai?"

Hoàng Quan Gia cầm đầu ngã mặt đất, thấy Tô Cảnh Hành mặc y phục vải thô, trong nháy mắt tức giận mắng.

Tô Cảnh Hành lười nhiều với bọn ,

"Cút!"

"Ngươi dám để cho cút?"

Hoàng Quan Gia mắng c.h.ử.i gì đó, nhưng ánh mắt Tô Cảnh Hành khiến chút bỡ ngỡ, khí thế trong nháy mắt yếu ,

"Bằng thì, cứ để chúng nghỉ ngơi ở cửa sơn động một lát, chúng cam đoan gây chuyện."

"Tô công tử, thể để bọn tiến , bọn đều cầm đao, vạn nhất động ý đồ ..."

Trương Nhị thì thầm với Tô Cảnh Hành một tràng, thì đội ngũ lưu phạm đơn giản.

Những dễ bắt nạt trong đội ngũ g.i.ế.c nửa đường, những kẻ còn cấu kết với quan sai, lấy Hoàng Quan Gia cầm đầu, một đường cướp bóc, so thổ phỉ còn ngang ngược phách lối, trong tay dính bao nhiêu nhân mạng.

Tô Cảnh Hành đương nhiên sẽ để bọn , trực tiếp đem Hoàng Quan Gia đang xông lên đạp bay ngoài.

"A!" Hoàng Quan Gia phun một ngụm máu, từ đến nay từng thương nặng như , vội vàng dẫn bỏ chạy.

Bên , thấy những kẻ liều mạng đều rời , Trương Nhị và mới thở phào một , vội vàng đỡ Tôn Võ dậy.

"Đầu nhi, ngươi chứ?"

"Ta ."

Tôn Võ lúc còn choáng, lắc lắc đầu,

"Tô lão , Cố nương tử, còn may các ngươi kịp thời , nếu cái mạng già của giao tại đây ."

"Đó là điều nên ." Tô Cảnh Hành hiếm khi mở lời, vỗ vỗ vai Tôn Võ.

Thấy đám lưu phạm biến mất trong tuyết, Tô Cảnh Hành mới dẫn Cố Vãn Nguyệt sơn động.

"Ta luôn cảm thấy đám đơn giản rời như ."

Cố Vãn Nguyệt nhớ tới ánh mắt hận ý của Hoàng Quan Gia lúc sắp .

Tô Cảnh Hành suy nghĩ một lát , "Đợi lát nữa sẽ ngoài xem thêm một chút."

Bên , Hoàng Quan Gia giận đùng đùng dẫn thuộc hạ rời , nhớ cú đạp của Tô Cảnh Hành, tim hiện tại vẫn đang đau.

Lưu vong suốt chặng đường, từng chịu qua cơn tức giận như thế ?

 

Chillllllll girl !

 

Loading...