Xuyên Thành Pháo Hôi Bị Lưu Đày, Ta Mang Không Gian Đi Nghỉ Dưỡng - Chương 183
Cập nhật lúc: 2025-11-21 08:04:11
Lượt xem: 10
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/50RcuCxmIl
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
"Lão đầu là vương gia ?" Nhị Cẩu về phía Nam Dương Vương đang hôn mê, kinh hãi tột độ.
Vốn dĩ cho rằng chỉ là một con mồi béo bở bình thường, thật sự ngờ tới là một vị vương gia.
Chillllllll girl !
"Cha, chuyện xử lý thế nào đây?" "Đã thì cho xong, còn thể xử lý thế nào. Hoặc là , thì triệt để, bọn đều c.h.ế.t ở nơi thì sẽ nào nữa." Ánh mắt của Thôn trưởng đầy vẻ quyết tâm.
"Các ngươi g.i.ế.c ?!" Phó Thanh run chân mềm nhũn, nàng chỉ hưởng thụ vinh hoa phú quý, chứ hề c.h.ế.t a. Nàng túm lấy ống quần của Nhị Cẩu bắt đầu cầu xin:
"Ngươi thả , thể cho các ngươi nhiều bạc, là quận chúa, các ngươi bao nhiêu bạc đều cho hết!" "Thả ngươi ư, ngươi chẳng sẽ báo mật , ngươi nghĩ là kẻ ngốc ?" Nhị Cẩu giận dữ đá văng Phó Thanh , đến trong sân vén nắp giếng lên. Bên trong tối đen như mực, lộ một lối thông xuống lòng đất.
"Đem bọn bộ đưa xuống đó ." Thôn trưởng lệnh, các thôn dân chia tốp năm tốp ba đỡ lấy những đang bất tỉnh, kéo bên trong địa đạo.
Phó Thanh thấy hầm tối đen, bên còn thi cốt cùng chuột c.h.ế.t, sợ đến gào t.h.ả.m thiết:
"A a a, các ngươi thả , chỉ cần các ngươi chịu thả , bảo cái gì đều cam tâm tình nguyện." Nhị Cẩu sờ lên khuôn mặt thanh tú của nàng, "Nếu ngươi thể lôi kéo thêm nhiều thanh niên trai tráng nữa, liền thả ngươi." Thật , càng nếm thử mùi vị của Phó Thanh, giao hoan cùng với quận chúa nhất định sẽ sung sướng bao.
"Ta để chiêu mộ cả..." Mắt thấy cây gậy sắp sửa giáng xuống, Phó Thanh liền lớn tiếng la lên, "Khoan , đừng đ.á.n.h , nơi nào thể chiêu mộ !" Thôn trưởng thể nhịn nữa, , "Đừng để bà nương lừa gạt, mau đem nàng đ.á.n.h ngất xỉu ném chung đó!" "Cha, cứ để nàng ." Nhị Cẩu l.i.ế.m liếm bờ môi dày của .
Phó Thanh vội vàng , "Trong đạo quán Thanh Phong của chúng , chừng hai mươi , tất cả đều là thanh niên trai tráng. Chỉ cần thả tín hiệu, bọn nhất định sẽ tới." Thôn trưởng động lòng, sờ lên cằm của , Nhị Cẩu ở bên cạnh tiếp lời, "Cha, hai mươi thanh niên trai tráng là sức lao động thể khinh thường , bọn , Tàng Bảo Động lập tức liền thể đào thông!" "Được, nếu ngươi dám giở trò quỷ, lão t.ử sẽ cho luân phiên ngươi!" Thôn trưởng hung hăng uy hiếp, Phó Thanh sợ đến lắc đầu lia lịa, cố nhịn cảm giác buồn nôn khi Nhị Cẩu sờ mông, từ Nam Dương Vương móc quả tín hiệu.
"Cẩu Ca, đây là tín hiệu, ngươi thả ." Phó Thanh dùng giọng điệu nịnh nọt. Ở đất, Cố Vãn Nguyệt cùng Tô Cảnh Hành nhanh chóng mở mắt , đều thấy sự câm nín trong mắt đối phương.
Thế nhưng, Tàng Bảo Động ư? Nghe thôi thấy kích thích !
Nhị Cẩu thả tín hiệu , khi xác định vấn đề gì, liền kéo xuống đáy địa đạo.
Cố Vãn Nguyệt mới phát hiện thôn nhiều thôn dân, chỉ mười , thảo nào đêm qua giống như đang một thôn ma.
Lung la lung lay một đoạn đường, lẽ là đến chỗ sâu của địa đạo, khí càng ngày càng loãng.
"Đi, hết đặt bọn ở chỗ ." Thôn dân nhiều, còn kéo thêm nữa mới thể đưa còn xuống .
"Cẩu Ca, để giúp ngươi kéo." Phó Thanh vì mạng sống nên xung phong nhận việc. Giọng ẻo lả đầy vẻ uốn éo của nàng khiến Cố Vãn Nguyệt nôn.
Phát giác tiếng bước chân rời , Cố Vãn Nguyệt lập tức bật dậy khỏi mặt đất.
Cái mùi hôi thối ở đây, nàng thể chịu thêm nữa một khắc nào.
Cùng lúc nàng dậy, Tô Cảnh Hành và Tôn Võ cùng mấy khác cũng bò dậy khỏi mặt đất, khung cảnh xung quanh cuồng cuồng nôn thốc nôn tháo .
"Mẹ, đây là nơi nào ? Sao khắp nơi đều là ruồi nhặng cùng phân?"
"A!" Tô Cẩm Nhi khẽ hô một tiếng, "Bên nhiều thi thể!"
"Suỵt, nhỏ giọng một chút."
Cố Vãn Nguyệt lấy từ gian mấy chiếc mặt nạ phòng độc, đưa cho bọn họ,
"Các ngươi mau chóng đeo mặt nạ lên, khí nơi đây hẳn là hủ độc, coi chừng trúng độc."
Phần sâu trong địa đạo là một địa lao, phía địa lao một đường hầm sâu hơn, nếu Cố Vãn Nguyệt đoán sai, bên trong chính là Tàng Bảo Động.
Phía họ hẳn là một nhóm c.h.ế.t ở đây, sinh hoạt ăn uống ngủ nghỉ đều diễn trong địa lao , cho nên nơi đây hôi thối gì sánh , cơ hồ chỗ đặt chân.
"Cố nương tử, hiện giờ chúng nên gì?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-phao-hoi-bi-luu-day-ta-mang-khong-gian-di-nghi-duong/chuong-183.html.]
Tôn Võ , chỉ thấy Cố Vãn Nguyệt lấy một bao lớn gân mềm tán,
"Đây là gân mềm tán, lát nữa các ngươi ở đây chờ, thấy bọn xuống thì trực tiếp bỏ t.h.u.ố.c cho bọn trúng độc."
Nói đoạn, nàng lấy mấy con d.a.o găm Thụy Sĩ, đưa cho Tôn Võ vài để phòng , vì đại đao của bọn họ đều thôn trưởng thu mất.
"Ta trong địa đạo xem thử."
Cố Vãn Nguyệt nắm tay Tô Cảnh Hành, hai cùng tiến địa đạo.
Ban đầu Cố Vãn Nguyệt còn hiếu kỳ, bọn hao tốn công sức như để đào Tàng Bảo Động, rốt cuộc là vì thứ gì.
Đợi đến khi sâu địa đạo, dùng hệ thống trực tiếp phá vỡ lối thông của Tàng Bảo Động, thấy bên trong chứa chất bảo vật san sát, nàng mới hiểu thế nào là điên cuồng.
Vô vàng bạc cùng vật tư, trong góc chất đầy vũ khí, và sâu bên trong hang động còn t.h.u.ố.c nổ từ năm xưa.
Kế bên là lương thảo, đáng tiếc chất đống quá lâu nên thể dùng nữa.
những khôi giáp và binh khí thì đều là đồ mới, thể sử dụng .
"Vì nơi nhiều đồ vật đến ?"
Cố Vãn Nguyệt mơ hồ cảm thấy bảo tàng động hề đơn giản, khẳng định là do ai đó lưu .
Tô Cảnh Hành ở bên cạnh nghiên cứu bản vẽ trong bảo tàng động, nửa ngày suy tư liền ,
"Nếu đoán sai, bảo tàng động hẳn là do Đột Quyết lưu .
Ta từng , mười mấy năm , Đột Quyết công hãm đến vùng Đông Bắc, một đường tiến thắng lợi, mắt thấy sắp công phá đô thành Đại Tề.
Kết quả đột nhiên xuất hiện một vị cao nhân đắc đạo vân du khắp nơi, tiện tay xuống một phương pháp trận, bố trí ở đây, nhốt Đột Quyết trong.
Ta đoán bảo tàng động chính là do bọn vây khốn ở chỗ , đào nên hang động và cất giữ vật tư trong đó."
Cố Vãn Nguyệt như điều suy nghĩ, "Khó trách những vũ khí giống vũ khí của Đại Tề, thì là của Đột Quyết."
Tô Cảnh Hành mở rương , trong mỗi cái rương ở đây hầu như đều cất giữ vàng thỏi cùng kim khí, rương lớp tro bụi dày, hai quá gần, suýt nữa sặc.
"Những vật đây?" nàng thấy tâm động nha.
"Đương nhiên là thu hết ." Tô Cảnh Hành nhàn nhạt , "Đã qua mấy chục năm, hiện tại những vật thể xem là vật vô chủ, ai thấy thì là của đó."
Cố Vãn Nguyệt lập tức cao hứng đến nỗi nheo cả mắt.
"Vậy thì thu hết !"
Quả hổ là tướng công của nàng, câu trả lời thốt nàng hài lòng, Cố Vãn Nguyệt vung tay nhỏ lên, những nơi nàng qua đều tẩy sạch còn gì, ngay cả minh châu tường cũng nàng móc xuống, tha thứ.
Sau khi dọn dẹp xong, nàng liếc một cái, bảo vật trong bảo tàng động ít nhất cũng bằng một phần ba quốc khố, khó trách tên thôn trưởng thờ ơ với Phó Thanh bạc.
"Không khí trong hang động bí bách, nên ở lâu, chúng nhanh chóng ngoài thôi."
Chỉ chờ đợi chừng thời gian, Cố Vãn Nguyệt cũng cảm thấy đầu váng mắt hoa, vội vàng lôi Tô Cảnh Hành nhanh chóng thoát ngoài.
Tôn Võ hành động nhanh, chế ngự bộ các thôn dân.