Xuyên Thành Pháo Hôi Bị Lưu Đày, Ta Mang Không Gian Đi Nghỉ Dưỡng - Chương 188
Cập nhật lúc: 2025-11-21 08:04:16
Lượt xem: 11
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1gBAw7DeBB
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Mắt thấy xe ngựa sắp đụng mặt, Mộ Dung Dụ vội vàng nắm lấy vòng eo Đào Nhi xoay tròn rơi xuống đất.
"Đào Nhi cô nương, ngươi chứ?" "Ta , vương gia thể buông ." Đào Nhi mặt chút ửng hồng, Mộ Dung Dụ nhếch miệng, cái mị lực đáng c.h.ế.t của đây, nữ nhân nào mà chinh phục.
"Lần cẩn thận, đừng gần bên lề đường, dễ dàng xe đụng đấy." Mộ Dung Dụ thâm tình chậm rãi .
"Ân." Đào Nhi khẽ gật đầu, lòng nàng như hươu con chạy loạn, đây là nàng miễn phí yêu đương với nhân vật trong sách ư? Nếu Phó Yên Nhiên còn dùng nữa, chẳng nàng thể Hoàng hậu Thiên Tứ ?
"Chúng lên xe ngựa ." Hai nhanh bước lên xe ngựa, bắt đầu đuổi theo để tra châu báu đang ở nơi nào.
Kết quả là lúc gặp Công Tôn Trường Hiệt ồn ào đến xin nương tựa, Đào Nhi bĩu môi nhắc nhở: "Vương gia, Công Tôn Trường Hiệt chỉ là con pháo thí, cuối cùng sẽ c.h.ế.t thảm, khuyên vương gia đừng nên quá gần loại ngu xuẩn ." "Hắn sẽ c.h.ế.t thảm?" Mộ Dung Dụ sững sờ, chút hiếu kỳ Công Tôn Trường Hiệt sẽ c.h.ế.t như thế nào, nhưng nhớ tới Đào Nhi thể tiết lộ thiên cơ, liền cứng rắn nhịn xuống.
"Ngươi yên tâm, bản vương cũng thích thằng ngu , đợi khi tìm cơ hội, bản vương liền đem cho quăng ." Tuy nhiên hiện tại Công Tôn Trường Hiệt vẫn còn giá trị lợi dụng, cần lợi dụng Công Tôn Trường Hiệt để giao hảo với Thú Vương Trang, bổ sung chiến mã.
"Vương gia lòng dự định là ." Đào Nhi híp híp mắt, "Vương gia, đợi khi tìm Minh Châu cô nương xong, ngươi nhất định biểu hiện một chút, đây là cơ hội cuối cùng để vương gia xoay , đừng để khác nhanh chân đến ." "Yên tâm , bản vương sẽ để thua nữa." Lời tuy , nhưng trong lòng Mộ Dung Dụ vẫn chút bực bội.
Vừa mới ở Mính gia, một bỏ qua.
Loại cảm giác quá quen thuộc, y hệt mấy .
"Công tử, chúng còn theo Hoài Nam Vương ?" Gã sai vặt xem công t.ử nhà ngây ngô, cảm giác Hoài Nam Vương quá ưa thích bọn nhỉ?
"Đi theo theo, theo Mộ Dung đại ca, trở nên ưu tú giống như ? Lần trở về, nhất định cho sáu vị tỷ tỷ lau mắt mà !" Công Tôn Trường Hiệt nắm chặt nắm tay nhỏ, trong mắt tràn đầy sự sùng bái đối với Mộ Dung Dụ.
Mà lúc , Cố Vãn Nguyệt mới từ Hoắc gia càn quét .
"Quá sung sướng, quả hổ là thương nhân buôn muối, một so với một tiền!" Không gian của nàng hiện tại đồn đầy đồ vật, thể ẩn ẩn cảm giác hệ thống gian đang thăng cấp.
Nếu trời sắp tối, nàng chạy về, thì thật hiện tại liền trong gian để nghiệm thu thành quả.
Bất quá việc gì, đến khách sạn cũng thể tìm cơ hội tiến gian mà xem.
Cố Vãn Nguyệt kịp chờ đợi lôi kéo Tô Cảnh Hành về khách sạn, kết quả tới cửa , liền thấy Tô Cẩm Nhi đang cùng ai đó chuyện.
Đến gần lên, đúng là Phó Lan Hành!
"Đại ca đại tẩu, các ngươi trở về , tới giúp các ngươi dắt xe lừa." Tô Cẩm Nhi tiểu nha đầu trông thấy hai , liền lộ vẻ chột , vội vàng chạy nhanh tới.
Phó Lan Hành trông thấy hai thì con mắt cũng sáng lên, Cố Vãn Nguyệt kỳ quái :
"Phó đại nhân các ngươi cưỡi ngựa , còn đến Ninh Cổ Tháp?" Theo lý mà , cước trình cưỡi ngựa hẳn là nhanh hơn bọn bộ gấp đôi.
Phó Lan Hành giải thích: "Mấy ngày ở đường gặp tuyết lở, chậm trễ việc bắt lính theo danh sách trình, cho nên hôm nay mới đuổi kịp tới Lật Thủy Huyện." Cố Vãn Nguyệt kinh ngạc: "Ngươi gặp tuyết lở?" Tuyết lở khủng bố đến mức nào, thể vài phút chôn sống .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-phao-hoi-bi-luu-day-ta-mang-khong-gian-di-nghi-duong/chuong-188.html.]
"Các ngươi ai gặp ngộ hại chứ?" "Thế thì ."
Ánh mắt Phó Lan Hành lấp lóe, biểu lộ chút tự nhiên. Cố Vãn Nguyệt lúc mới chân của thẳng chút mất tự nhiên, tựa hồ đang tổn thương.
"Chân ngươi thương?"
Phó Lan Hành bất đắc dĩ , thấy thể che giấu bèn xốc áo bào lên. Chân vải thô quấn kín, thấy mà giật .
Chillllllll girl !
Tô Cẩm Nhi che miệng, "Trời ạ, sưng thành một cái bánh chưng lớn thế , mà nông nỗi ?"
Phó Lan Hành lo lắng hù dọa , vội vàng buông áo bào xuống. Một giọng nhu uyển từ lầu truyền xuống: "Đại nhân, vết thương ở chân ngài thể lâu, nô tỳ đỡ ngài lên lầu nghỉ ngơi ."
Khá lắm, rõ đối phương đang sốt sắng, bỗng nàng ngạc nhiên rớt cả cằm, cô nương là Dương Liễu.
Lần Tô Cẩm Nhi trút một trận bực tức, Dương Liễu báo tin cho tú bà, hại các nàng tú bà phát hiện, suýt chút nữa gặp xui xẻo. Cố Vãn Nguyệt xong liền chẳng hảo cảm gì với phụ nữ . Không ngờ rằng, Phó Lan Hành giữ nàng ở bên cạnh?
Giữ chặt Tô Cẩm Nhi đang sắp phun lửa, nàng hỏi: "Dương Liễu cô nương vẫn về nhà ?"
"Thưa phu nhân, nô tỳ hiện nay hầu hạ bên đại nhân." Dương Liễu cúi thấp đầu, "Cha nô tỳ đều , nô tỳ hiện tại còn nơi nào để ."
"Không nơi nào để ? Vậy cũng thể đến nơi huyện phủ an trí lưu dân mà, Phó đại nhân đưa ngươi ?"
Phó Lan Hành còn kịp lên tiếng, Dương Liễu quỳ xuống đất một bước, ủy khuất : "Không , các vị nên trách Phó đại nhân, là do báo ân, nhất định theo Phó đại nhân, ngàn sai vạn sai đều là của . Hiện nay đại nhân đang thương ở chân, chỉ chăm sóc cho đại nhân. Các vị trách cứ thì cứ trách cứ , tuyệt đối Phó đại nhân điều ."
Cố Vãn Nguyệt Vô Ngữ, nàng câu nào trách Phó Lan Hành? Cứ thế kịp chờ đợi quỳ xuống, khiến cứ ngỡ như đang kẻ khác bắt nạt. Bảo Tô Cẩm Nhi thích nàng , thật đúng là một " xanh" điển hình.
"Tô phu nhân, Dương Liễu là ân nhân cứu mạng của đại nhân." Hồ Sư Gia vội vàng giải thích.
Thì lúc đó Phó Lan Hành đưa Dương Liễu đến nơi lưu dân, nhưng Dương Liễu một lòng "báo ân", trốn thoát khỏi nơi lưu dân. lúc gặp tuyết lở, Phó Lan Hành cùng xe ngựa cùng lăn xuống dốc núi, Dương Liễu liều đào tuyết đưa , một đường cõng đến chỗ hội hợp với Hồ Sư Gia. Lúc đó Phó Lan Hành hôn mê, Hồ Sư Gia dứt khoát chủ để Dương Liễu ở .
"Dương Liễu cô nương chỗ để , bên cạnh đại nhân chúng nha , tiểu nhân mạo nghĩ rằng chi bằng để Dương Liễu chăm sóc đại nhân, như là vẹn cả đôi đường!" Hồ Sư Gia xong còn vẻ tự hào, cảm thấy một việc .
Cố Vãn Nguyệt vô ngữ và đành im lặng. Cái Dương Liễu cho dù là xanh, cũng là loại xanh tính toán.
"Được , đây là chuyện của đại nhân nhà ngươi, sẽ lắm lời." Ân cứu mạng, còn ai dám gì nữa?
Nàng liếc mắt Tô Cẩm Nhi, thấy Tô Cẩm Nhi tức giận đến nghiến răng, nàng chỉ dở dở . Chuyện tình cảm nam nữ , một đ.á.n.h một cam chịu, nếu Phó Lan Hành coi Dương Liễu là tiên nữ, Cố Vãn Nguyệt cũng tiện nhúng tay.
"Đa tạ phu nhân thông cảm, phu nhân sẽ trách tội." Dương Liễu vội vàng đỡ lấy Phó Lan Hành, với giọng điệu nhu tình như nước, "Đại nhân, ngài cùng bằng hữu chuyện, nhưng chân ngài thương thật sự thể tiếp tục ở đây, là để đỡ ngài lên lầu nghỉ ngơi ."
Nói xong, như sợ Phó Lan Hành từ chối, nàng liền đỡ rời .
Tô Cẩm Nhi nhịn c.h.ử.i thề, "Sao chỗ nào cũng nàng thế, thật sự mù mắt , thể chịu nổi cái vẻ lố lăng đó của nàng !"