Xuyên Thành Pháo Hôi Bị Lưu Đày, Ta Mang Không Gian Đi Nghỉ Dưỡng - Chương 194

Cập nhật lúc: 2025-11-21 08:04:22
Lượt xem: 13

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1gBAw7DeBB

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Trương Nhị Hồng vành mắt đỏ hoe suy nghĩ, "Cố Tiểu Nương tử, , nỡ xa rời các ngươi!" "Hay là, cứ lưu Ninh Cổ Tháp nữa!" "Ngươi còn nhà ở Kinh Thành, của ngươi cần nữa ?" Cố Vãn Nguyệt bất đắc dĩ buông tay, chợt trầm ngâm :

"Bất quá thôi, đợi kiến thiết Thạch Hàn Thôn thành một nơi giàu , xinh nhất, ngược các ngươi thể cân nhắc chuyển nhà đến." Thạch Hàn Thôn?

Nơi giàu và xinh nhất?

E rằng đợi đến kiếp mất!

Mấy , cũng để lời Cố Vãn Nguyệt trong lòng.

"Được thôi, chúng cứ đợi đến ngày , đến lúc đó sẽ chuyển nhà tới!" "Cố Nương tử, chúng mong chờ ngươi kiến thiết Thạch Hàn Thôn thành một nơi phồn thịnh hơn cả Kinh Thành." "Cố Nương tử, sẽ nhớ ngươi." Trương Nhị nức nở , "Trước khi , thể gọi ngươi một tiếng Nguyệt tỷ ?" "Đương nhiên thể." Cố Vãn Nguyệt gật đầu .

Trương Nhị ôm chân nàng lớn, "Nguyệt tỷ, các ngươi ở Ninh Cổ Tháp nhất định sống sót thật !" "Các ngươi cũng , trở về Kinh Thành bình an, kê t.h.u.ố.c cho ngươi, nhớ kỹ uống , cho đầu gối." Cố Vãn Nguyệt bất đắc dĩ, ai hiểu cho, một đại nam nhân mặt sẹo lỗ mãng cần nàng dỗ dành.

Thế là, những qua đường đều thể trông thấy một cảnh tượng quái dị: Nha dịch áp giải phạm nhân ôm phạm nhân thành một đoàn?

Đây là cái cảnh tượng quỷ dị gì?

Trán...

"Đi thôi, chúng , nếu trời tối sẽ nữa." Tôn Võ trầm giọng , tiễn quân ngàn dặm cuối cùng cũng biệt ly, cẩn thận từng bước, lên ngựa, vẫy tay với Cố Vãn Nguyệt cùng bọn , rời khỏi Độ Biên Thành.

Nhìn bóng lưng Tôn Võ, Tô Cẩm Nhi lau nước mắt, "Vẫn nỡ Tôn Quan Gia, cũng cơ hội gặp ." "Nhất định sẽ ." Ánh mắt Cố Vãn Nguyệt lấp lánh, Kinh Thành, nàng sớm muộn sẽ trở về.

Với tư thái cường thế nhất!

Sau đó chính là an cư ở Ninh Cổ Tháp, điên cuồng xây dựng cơ bản, chiêu binh mãi mã!

Lúc , quan sai dẫn đường đến giao tiếp tới, khinh thường Cố Vãn Nguyệt cùng bọn một cái, "Tất cả xếp thành hàng, lão t.ử dẫn các ngươi Thạch Hàn Thôn!" "Đi theo sát , nếu theo kịp, lạc giữa đường, lão t.ử sẽ dừng đợi ." Hoàng Quan Soa ánh mắt lóe lên, cố ý tăng tốc cưỡi ngựa, chỉ kém chạy thục mạng.

Cố Vãn Nguyệt bọn vội vàng lên xe lừa, phía Thịnh lão phu nhân cùng Lý Phu Nhân dẫn theo hài tử, quả thật là cam chịu tội.

Người sánh bằng ngựa , chạy hai chân cũng nhanh bằng.

Huống hồ hôm nay đường tuyết trơn trượt, vốn khó , chú ý liền ngã lăn đất.

"Ôi chao!" Thịnh lão phu nhân ngã đập m.ô.n.g xuống đất, xương cụt suýt nữa gãy .

"Tổ mẫu, chứ, Niếp Niếp đỡ dậy…" "Tổ mẫu , mau, đừng để lạc mất!" Thịnh lão phu nhân vội vàng dậy, eo một trận đau nhói.

"Tổ mẫu thật vô dụng!" "Đi, chúng nhanh, lạc mất là xong đời!" Ninh Cổ Tháp loạn, lưu dân đông đảo, đến đêm chừng sẽ cướp bóc.

"Quan gia, thể chậm một chút , bọn họ theo kịp." Cố Vãn Nguyệt cau chặt lông mày, Thịnh lão phu nhân rõ ràng là thương ở eo, mà quan binh thờ ơ.

"Hừ, lão t.ử chẳng , quá giờ sẽ đợi!" Hoàng Quan Gia những đợi bọn , còn cố ý giơ roi ngựa lên, giả vờ cẩn thận quất Thịnh lão phu nhân.

Thịnh Lão Phu Nhân đ.á.n.h cho mặt mày trắng nhợt, tức giận mà dám thốt lên lời nào.

Cố Vãn Nguyệt cũng tính tình dễ dãi như , lúc từ gian lấy một viên đá cuội, b.ắ.n thẳng m.ô.n.g con ngựa.

Con ngựa giật kinh hãi, hung hăng hất Hoàng Quan Gia xuống.

"Ôi!" Hoàng Quan Gia kêu to một tiếng, tuyết đất thành một vệt lõm sâu.

"Ngã đủ thảm." Cố Vãn Nguyệt lẩm bẩm một tiếng, b.ắ.n thêm một viên đá cuội nữa. Con ngựa đau nhấc cao móng , hung hăng giẫm lên đùi Hoàng Quan Gia.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-phao-hoi-bi-luu-day-ta-mang-khong-gian-di-nghi-duong/chuong-194.html.]

"A!" Tiếng xương cốt đứt gãy vang lên, Hoàng Quan Gia ngay tại chỗ đau đớn ngất .

Mọi mặt đều trợn tròn mắt.

Đồng liêu theo bên cạnh Hoàng Quan Gia rùng một cái, yếu ớt về phía Cố Vãn Nguyệt.

Hắn luôn cảm thấy việc thể nào liên quan đến Cố Vãn Nguyệt...

Trên đời chuyện trùng hợp đến mức ?

Thừa dịp mấy đang lo xử lý Hoàng Quan Gia, Cố Vãn Nguyệt vội vàng bảo Thịnh Lão Gia đưa Thịnh Lão Phu Nhân lên xe lừa.

"Đừng đừng đừng, Cố Nương tử, xe lừa của ngươi đủ , lão thêm phiền toái cho ngươi?" Cố Vãn Nguyệt mặt lạnh đáp, "Lão phu nhân, ngài thương là ở thắt lưng.

Chúng kế tiếp còn thêm nửa ngày đường nữa, vạn nhất , thương thế ở thắt lưng nghiêm trọng hơn, thể sẽ tê liệt cả đời." "Trước nha lão nương của cũng từng tê liệt, mỗi ngày đều hầu hạ việc vệ sinh." Thịnh Lão Phu Nhân sợ hãi quá độ, vạn nhất thật sự tê liệt, chẳng sẽ liên lụy đến nhi t.ử và cả nhà ?

"Cái , thể nào tê liệt.

Lão xe lừa , đa tạ Cố Nương tử." Cố Vãn Nguyệt gật đầu.

Ra khỏi Độ Biên Thành, Lý Thần An và Tiểu Nhung tìm một cơ hội thích hợp, dẫn theo Lý Vân Vân trộn trong đội ngũ.

"Xắn Nguyệt tỷ, Phó đại nhân bảo với ngươi rằng, biên phòng dò xét tình hình." Lý Thần An nhỏ.

Cố Vãn Nguyệt nhẹ nhàng gật đầu, hết để Phó Lan Hành bọn họ kiểm tra tình hình của Ninh Cổ Tháp.

Thạch Hàn Thôn nghèo, xa, đoàn ước chừng đến trưa mới đến Thạch Hàn Thôn.

"Làm , nơi nghèo túng đến chứ..." Trên mặt đất phủ kín tuyết lớn, cả Thạch Hàn Thôn đều bao phủ trong tuyết trắng, từng nhà đều là nhà cỏ cũ nát, gió thổi qua là thể đổ rạp.

Có mấy thôn dân đang ở đầu thôn xem náo nhiệt.

Nhìn quần áo bọn họ, rách rưới, còn tệ hơn cả bao tải.

Trần Thôn Trưởng của Thạch Hàn Thôn thấy đến, mặt mày hiện lên vẻ kinh ngạc, vội vàng đón chào.

"Quan gia, cái Thạch Hàn Thôn nửa năm tù phạm đến , là..." "Chẳng là đắc tội Từ đại nhân, đày đến nơi đây." Quan gia đưa cho Trần Thôn Trưởng một ánh mắt, còn để chính tự lĩnh hội.

Chillllllll girl !

Trong đôi mắt đục ngầu của Trần Thôn Trưởng hiện lên một tia hiểu rõ, "Tiểu nhân minh bạch, các quan gia cứ yên tâm, tiểu nhân nhất định sẽ an trí bọn họ thật ." Hai chữ "an trí" nhấn mạnh đặc biệt nặng.

"Đi, thì giao bọn họ cho ngươi." Trên đường gặp quá nhiều chuyện tà môn, Hoàng Quan Gia còn gãy chân, mấy quan gia cũng dám nán lâu.

Vốn định giáo huấn những tù phạm một trận, nhưng hiện tại vội vã cáo từ.

Trần Thôn Trưởng cúi đầu khom lưng, tiễn bọn họ đến cổng thôn.

Mấy quan gia , nụ nịnh nọt mặt Trần Thôn Trưởng lập tức biến mất sạch sẽ, đó là sự khinh thườnng và giễu cợt đậm đặc.

Hắn lấy hộ tịch, tùy tiện mở , ném về phía mấy .

"Tô gia, Lý Gia, Thịnh gia, Nghiêm Gia đúng ? Ta là thôn trưởng của Thạch Hàn Thôn , về tất cả chuyện lớn nhỏ, đều theo lệnh phân phó của .

Nếu để cho , các ngươi dám lẩn trốn bí mật, hoặc bất kỳ hoạt động nào khác, sẽ hậu quả lành cho các ngươi nếm trải!"

 

Loading...