Xuyên Thành Pháo Hôi Bị Lưu Đày, Ta Mang Không Gian Đi Nghỉ Dưỡng - Chương 196

Cập nhật lúc: 2025-11-21 08:04:24
Lượt xem: 12

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1BEc3XL2AM

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Cố Vãn Nguyệt nhếch miệng , trong mắt lóe lên vẻ hưng phấn.

Đang lo trong miệng thức ăn mặn, giờ thì .

Thịt sói, ngon lắm!

"T.ử Khanh, Cẩm Nhi mau cầm lấy binh khí đến, đừng ngủ nữa, chuẩn nghênh địch."

Cố Vãn Nguyệt chỉ về phía sát vách, "Vương Tương Quân, ngươi chăm sóc Tô Nhiễm Nhiễm."

Đây là trận chiến đầu tiên của bọn họ khi đến Thạch Hàn Thôn, cần đ.á.n.h cho vang danh.

Tiếng quỷ sói tru, truyền bên trong Thạch Hàn Thôn.

Các thôn dân đang ở trong chăn đều rùng , vội vàng chống chặt cửa phòng.

"Xong , đám lưu phạm tới hôm nay tiêu đời ."

"Trong dãy núi phía đến gần trăm con dã lang, sáng mai sợ là ngay cả t.h.i t.h.ể của bọn chúng cũng chẳng còn."

"Ai bảo bọn họ đắc tội thôn trưởng, đắc tội thôn trưởng thì chẳng kết cục nào..."

Mấy năm , cũng một nhóm lưu phạm Thạch Hàn Thôn, chịu nộp tiền nịnh hót thôn trưởng, kết quả đêm đó liền bầy sói hoang chân núi xé thành mảnh vụn.

Máu tươi , nhuộm đỏ cả đất đai gần đó.

Từ đó lan một tin đồn, sói hoang núi lệnh Trần Gia, cũng còn dám ngỗ nghịch Trần Thôn Trưởng.

"May mà hôm nay chúng nộp tiền cho thôn trưởng." Trong căn nhà cỏ, Tô Hoa Dương Tùng thở phào nhẹ nhõm, len lén ngoài một chút nhưng dám.

Tô Lão Phu Nhân nỗi đau của khác, "Cố Vãn Nguyệt t.h.ả.m , đám tiện nhân của tam phòng gặp tai ương."

"Bọn họ tự cho là thông minh theo Cố Vãn Nguyệt, kết quả còn chẳng là đều cho sói ăn, ha ha... đáng đời!"

Tô Lão Phu Nhân ước gì Cố Vãn Nguyệt c.h.ế.t sớm một chút, c.h.ế.t sớm siêu sinh sớm, chỉ cần thấy Cố Vãn Nguyệt gặp chuyện may, trong lòng nàng liền thấy thống khoái.

Trong nhà xí, Tô T.ử Khanh lén lút mở một khe nhỏ cửa sổ, "Đại tẩu, bên ngoài nhiều sói, ít nhất cũng mười mấy con."

Trời tối quá, rõ.

"Có năm mươi ba con đang xông tới phía , phía trong rừng cây và sườn núi còn nữa." Tô Cảnh Hành mặt chút biểu cảm nhắc nhở.

"Cái , nhiều sói như ư?" Tô Cẩm Nhi sợ đến run lẩy bẩy, thấy đại tẩu và đại ca đều sẵn sàng nghênh chiến, nàng lặng lẽ rút con d.a.o găm Thụy Sĩ bên .

Nàng cũng cố gắng giúp đỡ g.i.ế.c sói.

"Các ngươi trốn trong phòng , tướng công, chúng ngoài lắp đặt bẫy kẹp thú." Cố Vãn Nguyệt mua một đống bẫy kẹp thú từ khu vực giao dịch, thừa dịp sói hoang còn tới, tiên lắp đặt xong bẫy kẹp thú.

"Lại mang theo binh khí thu đó, phân phát cho những nhà khác."

"Đi thông báo Lý Gia, Nghiêm gia, Thịnh gia, giấu phụ nữ trẻ em gầm giường, còn đàn ông thì ngoài chiến đấu."

Cũng may, trừ Nghiêm gia , đám bọn họ đều là võ tướng.

"Đã lâu trải qua cảm giác trận g.i.ế.c địch, g.i.ế.c sói cũng là g.i.ế.c địch!"

Thịnh Lão Gia và Lý Lão Gia xoa tay mài kiếm, một tiếng, tựa như trút hết những nỗi nhục nhã lưu vong trong thời gian .

"Ngao ô", từng đôi mắt xanh lục, trong đêm tối hiện lên ánh sáng quỷ dị hung ác.

Răng nanh sắc nhọn, đầu lưỡi đỏ tươi, tham lam chằm chằm trong túp lều.

Tô Cảnh Hành giương cung lắp tên, dẫn đầu b.ắ.n c.h.ế.t một con sói hoang, tựa như tiếng kèn báo hiệu chiến tranh vang lên, tất cả sói hoang đều từ núi vọt xuống.

"Hừ, lão t.ử đều thể trận g.i.ế.c địch, còn sợ lũ súc sinh các ngươi ?"

"Đừng hòng tổn thương vợ con !" Nghiêm lão gia cầm lấy cây gậy.

Ngay cả Tô Cẩm Nhi cũng cùng Miệt Thanh Uyển canh ở cửa, vung đại đao, kề vai chiến đấu.

"Ngao ô ngao ô..."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-phao-hoi-bi-luu-day-ta-mang-khong-gian-di-nghi-duong/chuong-196.html.]

Đêm nay, tiếng sói tru hề ngừng nghỉ.

"Các ngươi , đám lưu phạm còn ai sống sót ?"

Sau khi trời sáng, các thôn dân thấy tiếng sói tru dừng , ai nấy đều lo lắng đề phòng về phía chân núi, chuẩn nhặt xác cho đám lưu phạm mới tới .

Thế nhưng khi họ đến chân núi, dụi mắt kỹ.

Không, lầm chứ? Một, hai, ba, bốn... mười lăm, mười sáu, mười bảy... ba mươi, ba mươi mốt!

Phía một dãy nhà xí đổ nát chân núi, mà treo ba mươi mấy con sói hoang c.h.ế.t!

Sói hoang c.h.ế.t , c.h.ế.t ?

Cửa "Két" một tiếng mở , Tô Cẩm Nhi dẫn theo một thùng nước nóng , nàng kinh ngạc:

"Các ngươi tới đây gì?" "Cho, cho các ngươi nhặt xác." Nàng dâu nhà Chu yếu ớt , ánh mắt liếc những con sói hoang đang treo lủng lẳng trong gió lạnh , vô ý thức rùng một cái.

Nhiều sói hoang đến , mà đều bọn họ thịt, thật sự quá kinh khủng!

Phải rằng đám sói hoang phía núi Thạch Hàn Thôn, chúng còn hung tàn hơn cả sói hoang bên ngoài, riêng về thể hình dài đến hai mét !

Rốt cuộc những lợi hại đến mức nào?

"Các ngươi đến nhặt xác ? Cảm ơn các ngươi, bất quá chúng hôm qua ai thương vong cả." Cố Vãn Nguyệt bước từ bên trong.

Nàng rút một con d.a.o găm sắc bén, tay nhanh nhẹn lột sạch da một con sói.

Nhìn thấy con sói trong nháy mắt còn lớp lông, các thôn dân nuốt nước bọt lùi về một bước.

Những lưu dân mới tới , vẻ dễ chọc .

Cố Vãn Nguyệt vắt da sói lên một chiếc gậy gỗ bên cạnh để hong khô, đợi để áo khoác da sói.

Ánh mắt nàng rơi phần thịt sói lột da, nàng ý vẫy tay với nàng dâu nhà Chu.

"Phần thịt sói cho các ngươi, mỗi nửa cân, các ngươi chia ." "Cho, cho chúng ?" Nàng dâu nhà Chu dám tin dụi dụi mắt, "Tại cho chúng ?" "Các ngươi tới giúp chúng nhặt xác , đây xem như là thù lao cho lòng của các ngươi." Cố Vãn Nguyệt đếm sơ qua, tới nhiều, một con sói cũng đủ để chia.

, sinh sống ở Thạch Hàn Thôn, cần tạo mối quan hệ với đám thôn dân , thuận tiện cho công việc .

Không ngờ lòng nhất thời, tới đây giúp đỡ nhặt xác, thể nhận một cân thịt sói mang về.

Mặc dù nhà Chu thiếu chút thịt , nhưng nàng dâu nhà Chu vẫn vui mừng khôn xiết.

Các thôn dân phía càng đến khép miệng:

Chillllllll girl !

"Tiểu nương tử, thịt sói thật sự cho chúng , đổi ý chứ?" "Không đổi ý, đổi ý." Cố Vãn Nguyệt gọi Lý Phu Nhân cùng Nghiêm Phu Nhân tới, giúp nàng phân thịt sói.

Phần lớn sói hoang là do Cố Vãn Nguyệt cùng Tô Cảnh Hành sắn , đối với sự phân phát của Cố Vãn Nguyệt, vài nhà cũng ý kiến gì.

Đây cũng là một cách để duy trì mối quan hệ với trong thôn.

"Mỗi nửa cân, xếp hàng nhận lấy." Nửa cân thịt sói đối với Thạch Hàn Thôn đặc biệt quý giá, bọn họ lâu lắm chạm thức ăn mặn.

Khi nhận thịt sói, hai tay bọn họ đều đang run rẩy.

Hôm qua còn cảm thấy Cố Vãn Nguyệt bọn họ là những kẻ tội phạm đày đến từ kinh thành, hôm nay cảm thấy nàng quả thực là Quan Âm Bồ tát cứu khổ cứu nạn.

"Cảm ơn." "Cảm ơn các ngươi." Vương Đại Cẩu nhận lấy thịt sói, lặng lẽ , "Cố Nương tử, các ngươi Phúc Đại Mệnh Đại, sói hoang thương các ngươi.

khuyên nàng, vẫn nên cúi Trần Thôn Trường một chút .

Hôm nay là sói hoang, ngày mai còn là cái gì." Hướng về phía thịt sói , mới nhắc nhở một .

"Từ đến nay từng nào đối nghịch với Trần Thôn Trường, mà còn thể sống yên trong thôn ." Một câu của Vương Đại Cẩu, khiến tâm trạng của nhà họ Lý và nhà họ Nghiêm trở nên nặng nề.

Tô Cảnh Hành nhanh chân tới, nhỏ, "Sở Phong phát hiện m.á.u gà ở giữa sườn núi, đàn sói hôm qua là cố ý dẫn tới." Cố Vãn Nguyệt nhíu mày, khóe miệng nhếch lên một đường cong:

"Thạch Hàn Thôn , nên đổi ." "Đại Cẩu , tìm thôn dân Thạch Hàn Thôn các ngươi công, một ngày cần bao nhiêu bạc?" Hô hấp của Vương Đại Cẩu dồn dập, "Ngươi tìm thôn dân chúng công ? Một ngày mười đồng tiền đồng, hoặc là hai cân khoai lang!"

 

Loading...