Xuyên Thành Pháo Hôi Bị Lưu Đày, Ta Mang Không Gian Đi Nghỉ Dưỡng - Chương 203
Cập nhật lúc: 2025-11-21 08:04:31
Lượt xem: 10
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/40Z5iO0pya
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Tiến gian, đồng thời Cố Vãn Nguyệt dùng ngân châm khiến Dương Thị rơi trạng thái ngủ say.
Ngay đó, nàng khởi động các dụng cụ y d.ư.ợ.c trong đại lâu, tiến hành kiểm tra cho Dương Thị.
Sau khi kiểm tra, Cố Vãn Nguyệt phát hiện trong đầu Dương Thị một cục m.á.u lớn.
Ngoài , thể của nàng hề bất kỳ dị trạng nào khác.
Xem nguyên nhân nàng ngớ ngẩn ngay tại cục m.á.u .
Cố Vãn Nguyệt mang rời khỏi gian.
"Vãn Nguyệt, mẫu thế nào ?" Tô Cảnh Hành tiến đến đỡ Dương Thị, nhẹ nhàng đặt bà xuống giường.
"Mẫu cả, trong đầu nàng một cục máu, hẳn là nguyên nhân gây việc ngớ ngẩn." "Xét theo vị trí, cục m.á.u thể dùng phương pháp phẫu thuật để lấy , chỉ thể uống t.h.u.ố.c để hóa giải." Tô Cảnh Hành rõ phẫu thuật là ý gì, nhưng mắt đây lúc để hỏi, thế là liền hỏi ngay:
"Cần dùng t.h.u.ố.c gì?" Nói đến điều , Cố Vãn Nguyệt lộ vẻ sầu khổ: "Vị t.h.u.ố.c khó tìm." "Ngươi cứ ." Chỉ cần thể chữa khỏi cho Dương Thị, tiếc bất cứ giá nào.
"Hài cỏ." Dược liệu thưa thớt và trân quý, ngay cả Cố Vãn Nguyệt cũng chỉ từng thấy cổ tịch.
Mà những thứ bán khu vực giao dịch, chỉ là những d.ư.ợ.c liệu thông thường.
Nếu như tìm d.ư.ợ.c liệu, cục m.á.u trong đầu Dương Thị, nàng cũng đành bó tay vô sách.
Dù vị trí cục m.á.u tương đối nhạy cảm, thể dùng t.h.u.ố.c hóa ứ quá mạnh, nếu nhỡ Dương Thị sẽ trở nên càng ngớ ngẩn hơn thì ?
"Ngươi hài cỏ, thế nhưng là loại cây lớn lên trông giống một đứa bé xí, mà lúc đêm sẽ phát tiếng chói tai như trẻ con?" Tô Cảnh Hành bỗng nhiên .
" đúng đúng, ngươi từng gặp qua nó ở ?" "Ta từng Hoàng Thần Y nhắc đến." Cố Vãn Nguyệt khỏi hiếu kỳ: "Luôn ngươi đến vị Hoàng Thần Y , rốt cuộc là thế nào?" "Kỳ thật cũng rốt cuộc là ai." Tô Cảnh Hành rơi hồi ức.
"Hắn đến vô ảnh vô tung, là y thuật, thích mặc một đạo bào." Tô Cảnh Hành khổ lắc đầu.
"Ta cảm thấy càng giống là một thuật sĩ giang hồ, từng còn xem bói cho , là từng c.h.ế.t qua một ." Người vô tâm, hữu ý.
Cố Vãn Nguyệt giật một tiếng, Tô Cảnh Hành trong nguyên tác, đúng là từng c.h.ế.t ?
Là do chính xuyên qua đến, cưỡng ép đổi vận mệnh của .
Vị Hoàng Thần Y , chẳng lẽ là vị cao nhân từng phất tay áo bố trí xuống trận pháp sơn hà, cứu vớt vô bách tính bình dân đó ?
Cố Vãn Nguyệt trong lòng sinh vô hạn hiếu kỳ với vị Hoàng Thần Y , bất quá mắt điều quan trọng hơn là hài cỏ.
"Hoàng Thần Y từng qua hài cỏ ở ?" Tô Cảnh Hành lắc đầu.
"Tốt lắm." Cố Vãn Nguyệt thất vọng, mừng hụt.
Bất quá, tin tức Tô Cảnh Hành cung cấp cũng vô dụng, ít nhất điều đó cho thấy d.ư.ợ.c thảo là thật sự tồn tại.
Chỉ cần hữu tâm, tương lai nhất định thể tìm .
Hai chuyện xong, đắp chăn mền cho Dương Thị, một nữa trở bàn ăn cơm.
"Đại tẩu!" Tô Cẩm Nhi từ bên ngoài vọt , thấy Cố Vãn Nguyệt liền chui trong n.g.ự.c nàng, "Sợ c.h.ế.t mất, đại tẩu cứu mạng!" Cố Vãn Nguyệt phản ứng của nàng cho hiểu nổi: "Đã xảy chuyện gì?" "Vừa mới chúng đưa lạp xưởng cho Thịnh lão gia, kết quả Niếp Niếp … Nửa đêm núi tiếng trẻ con truyền đến, thê lương." Tô T.ử Khanh cũng nổi hết da gà.
Tô Cẩm Nhi run lẩy bẩy: "Sau núi , đang ma quỷ?" "Im miệng!" Tô Cảnh Hành lạnh lùng về phía hai .
"Những chuyện ma quái yêu quái như , chớ bừa." Một khi gây nên sự khủng hoảng, hậu quả khó mà lường .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-phao-hoi-bi-luu-day-ta-mang-khong-gian-di-nghi-duong/chuong-203.html.]
Lý Thần An sợ sệt : "Sư phụ, thế nhưng là đêm qua lúc tiểu đêm hình như cũng thấy tiếng trẻ con , đặc biệt chói tai."
"Thôn dân những hài t.ử c.h.ế.t yểu trong thôn đều thể hạ táng, mà dùng chiếu rơm cuốn ném Hậu Sơn , khi nào......" "Cái tiếng chói tai , đều là tiếng của những hài t.ử c.h.ế.t yểu đó chăng?" "A a a!" Mấy càng đoán càng hợp lẽ, ôm thành một đoàn mà hô lớn cầu cứu mạng.
Tô Cảnh Hành chán ghét mặt , thấy cảnh tượng .
Cố Vãn Nguyệt ngược mắt sáng lên, kéo Tô Cảnh Hành sang một bên, "Tướng công, nhớ , chúng mới thảo luận, tiếng của hài cỏ giống tiếng của tiểu hài." "Nàng là, tiếng mà bọn thấy, chính là tiếng của hài cỏ?" "Ta hiện tại vẫn dám khẳng định, tối nay chúng đừng ngủ, lắng xem còn tiếng đó nữa ." Ngày đông trời tối sớm, mặt trời xuống núi, bầu trời đen kịt, trung bắt đầu nổi lên bông tuyết.
Mấy cô bé bé rúc giường run rẩy, mắt lén lút khắp bốn phía.
Chillllllll girl !
Vào thời khắc đêm khuya, Hậu Sơn truyền tới tiếng tiểu hài đứt quãng.
Tô Cẩm Nhi sợ hãi đến mức chui cả đầu trong chăn.
"Chị Cẩm Nhi, chúng ngủ cùng cô." Lý Thần An và Tiểu Nhung ôm chăn mền dịch chuyển về phía Dương Thị.
"Đồ hèn nhát." Miệt Thanh Uyển từ nhỏ lớn lên trong núi rừng, tự nhiên sợ những điều .
Nàng khinh bỉ Tô T.ử Khanh, "Ngươi sẽ cũng sợ sệt chứ?" "Ai sợ hãi, mới sợ." Tô T.ử Khanh nuốt một ngụm nước bọt.
Cánh cửa đột nhiên "két" một tiếng mở , khiến sợ đến mức suýt nhảy dựng lên, trực tiếp ôm lấy đùi Miệt Thanh Uyển.
"Là Tô đại ca và chị Vãn Nguyệt." Miệt Thanh Uyển câm nín, chỉ cạnh cửa, "Nhìn hướng của bọn , là đang về phía Hậu Sơn." "Tô T.ử Khanh, ngươi quá nhát gan , còn là một nam t.ử hán nữa chứ." Tô T.ử Khanh đỏ mặt, "Ta sợ, cũng theo." "Ngươi chi bằng ở nhà , bọn ngoài khẳng định việc quan trọng, ngươi võ công, theo khi sẽ cản trở." Tô T.ử Khanh: Ngươi 37 độ nhiệt độ cơ thể, thể những lời lạnh lùng như ?
thể thừa nhận, Miệt Thanh Uyển sai, đành vội vàng đóng cửa , bảo vệ trong nhà.
Cố Vãn Nguyệt và Tô Cảnh Hành khỏi cửa, đến chân núi, Tô Cảnh Hành liền dùng áo choàng rộng lớn ôm Cố Vãn Nguyệt trong ngực, mũi chân nhẹ nhàng nhún một cái, hướng về phía tiếng mà phi .
Gió lạnh táp mặt đau nhức, Cố Vãn Nguyệt dịch sâu hơn trong n.g.ự.c Tô Cảnh Hành.
Theo bọn càng đến gần Hậu Sơn, tiếng tiểu hài thút thít càng lúc càng lớn.
"Ở bên !" "Không đúng đúng, tựa hồ là ở chỗ ." Lông mày Cố Vãn Nguyệt cau thật chặt, phương hướng của tiếng đổi tới đổi lui, chẳng lẽ hài cỏ còn chạy?
Ý thức vội vàng tiến gian gọi hệ thống tỉnh .
"Tướng công, ở bên !" "Được." Tô Cảnh Hành mũi chân nhẹ nhàng nhún một cái, hướng về phía phía tây bắc sâu trong núi rừng mà phi .
Hai nhanh đến một chỗ đáy vực.
"Suỵt, chúng lẳng lặng qua." Hai bên vách núi dốc , cao thấy đỉnh, bầu trời tuyết bay lả tả, lạnh đến mạng.
Hai tăng tốc bước chân, nhanh chóng tiến đáy vực.
Khi rõ cảnh tượng mắt, cả hai đều sợ ngây .
Chỉ thấy mặt tuyết trắng xóa, hai vị lão nhân đang khoa tay múa chân, trong miệng phát tiếng gào thét chói tai giống như tiếng trẻ con.
"Đây là Quỷ Y ?" Bộ râu Cố Vãn Nguyệt nhuộm màu xanh lá, vẫn đang bay múa trong trung.
Bên cạnh Quỷ Y là một lão nhân khác, râu bạc tóc trắng che khuất mặt , thể nhận phận.
Tình trạng hiện tại của hai đều vô cùng điên cuồng, giống như đang nhảy điệu "disco lão niên" .
"Bọn ở chỗ , còn phát loại tiếng kêu mất trí ?"