Xuyên Thành Pháo Hôi Bị Lưu Đày, Ta Mang Không Gian Đi Nghỉ Dưỡng - Chương 220
Cập nhật lúc: 2025-11-22 02:56:12
Lượt xem: 10
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/4AsVul7anR
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
"Đi, ngươi cứ cùng chúng ." Cố Vãn Nguyệt lấy một ít mảnh bạc vụn từ gian, thuận tiện thanh toán. Ba bước khỏi cửa, gặp Chu Lục Lang ngay bên vệ đường.
"Cuối cùng cũng đợi các ngươi." Chu Lục Lang quấn khăn che phủ kín mít như cái bánh chưng, mũi đỏ bừng, "Nương t.ử của các ngươi Tiểu Ngư Thôn, sợ các ngươi lừa gạt, nên bảo dẫn đường cho các ngươi." Hải sản thích khách, chuyên săn đón những mới đến.
Đời , khi Cố Vãn Nguyệt du lịch bờ biển, nàng từng chặt c.h.é.m một khoản lớn.
Tuy hiện tại nàng thiếu bạc, nhưng nàng cũng trở thành đại đầu oan.
Nghe Chu Lục Lang chỉ rõ đường , Cố Vãn Nguyệt vui vẻ mặt, vội vàng ngoắc tay để Chu Lục Lang lên xe, "Chu gia nương t.ử thực sự bụng. , t.h.u.ố.c của nàng uống đến ?" "Theo như ngươi dặn dò, nàng vẫn uống đều đặn, mỗi ngày đều dám dừng ." Cố Vãn Nguyệt bấm đốt ngón tay tính toán thời gian, , "Đừng dừng, cứ uống thêm nửa tháng nữa, nhất định sẽ tin tức ." "Tin tức ?" Chu Lục Lang đang mê man thì tay run lên, vẻ hưng phấn lộ rõ mặt. vì đợi chờ nhiều năm mà dám quá cao hứng sớm, vội vàng kiềm chế tâm tình kích động, leo lên xe ngựa, chủ động cầm dây cương cho bọn đuổi ngựa.
Dương Thị mật đưa cho một tô canh bà t.ử để giữ ấm tay. Sau khi xuất phát, Chu Lục Lang mặt mày hớn hở giới thiệu về Tiểu Ngư Thôn cho ba .
"Người làng chài sống dựa việc biển bắt hải sản. Mùa đông, biển bắt hải sản giảm nhiều, phần lớn đều thành công. Tuy nhiên, vẫn còn ít lão nhân và phụ nữ ở trong thôn trông nhà, bắt cá.
Tháng tám, tháng chín là thời điểm hải sản nhiều nhất, ngày đông thì ít hơn một chút.
, khi Tiểu Ngư Thôn còn Hồ tóc vàng mắt xanh chòm râu dài nữa đó." Người Hồ? Là phương tây .
Cố Vãn Nguyệt kinh ngạc, ngờ thế giới còn cả phương tây.
Tuy nhiên, nàng hôm nay vì phương tây, nên cũng hỏi đến quá nhiều.
Sau nửa canh giờ, xe ngựa đến Tiểu Ngư Thôn.
Cố Vãn Nguyệt vén màn xe lên ngửi thấy mùi tanh nồng đậm của biển. Nhìn những căn nhà cũ nát xung quanh, nàng khỏi tắc lưỡi.
Nghèo thật!
Các thôn xóm ở Ninh Cổ Tháp đều thật sự nghèo khổ.
Chu Lục Lang quen đường quen xá, dẫn Cố Vãn Nguyệt cùng đến một căn nhà, "Nhà bán hải sản khá là rẻ, ngươi xem đúng loại ngươi , nếu chúng đổi sang nhà khác." Cố Vãn Nguyệt gật đầu, mặc dù nàng thiếu bạc, nhưng thể tiết kiệm một chút thì hơn.
Chu Lục Lang tiến lên gõ cửa.
Cố Vãn Nguyệt xuyên qua hàng rào, thấy trong sân phơi đầy lưới đ.á.n.h cá và cá khô.
Không lâu , cửa mở , một đại thẩm mập mạp thò đầu từ bên trong.
Trông thấy là Chu Lục Lang, vẻ mong mỏi của nàng lập tức chuyển hóa thành nịnh nọt tươi .
"Đạo nào của bây giờ tin mừng chim khách trèo lên nhánh, hóa là quý khách tới cửa. Chu công t.ử mau mau , hôm nay đ.á.n.h mấy đầu cá sạo biển." Thiếu nãi nãi nhà Chu gia thích ăn cá sạo biển, chuyện bộ Tiểu Ngư Thôn đều .
Hứa Đại Thẩm nắm lấy tay áo Chu Lục Lang sức chào hàng, Chu Lục Lang ngượng ngùng, vội vã chỉ Cố Vãn Nguyệt cùng phía giải thích, "Hôm nay mua cá, dẫn bằng hữu đến mua." "Bạn hữu của ngươi mua ?" Hứa Đại Thẩm vội vàng về phía Cố Vãn Nguyệt và bọn họ.
Trời đông rét lạnh, Cố Vãn Nguyệt Đặc mua cho Dương Thị và áo khoác lông chồn lớn, cả nhà qua đều toát lên vẻ quý khí bức .
Hứa Đại Thẩm trong nháy mắt hai mắt sáng rực, "Mấy vị quý nhân mua thứ gì?" Cố Vãn Nguyệt xem thử hàu , nhưng nàng thời đại gọi hàu là gì, chỉ đành , "Ngươi dẫn xem ." "Đi, , đều ở phía trong thùng gỗ to, các ngươi theo ." Hứa Đại Thẩm sốt ruột vội vàng dẫn đường, còn suýt chút nữa trượt một phát.
Trên mặt đất đều là vảy cá và xương cá. Tô Cảnh Hành đỡ lấy Cố Vãn Nguyệt, "Nương t.ử cẩn thận một chút." "Ân." Cố Vãn Nguyệt nhíu mày, , nhà sạch sẽ cho lắm.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-phao-hoi-bi-luu-day-ta-mang-khong-gian-di-nghi-duong/chuong-220.html.]
"Hải sản đều ở chỗ , phu nhân cứ tự nhiên chọn lựa." Hứa Đại Thẩm dẫn bọn họ hậu viện, vống giọng gọi hai cô con gái .
"Hạnh Nhi, Cá Nhi, khách đến cần các con giúp đỡ." Hai cô tiểu cô nương gầy gò vội vàng từ trong nhà , thể thấy rõ các nàng đang mổ cá, tay vẫn còn cầm kéo.
Hai khi trông thấy Cố Vãn Nguyệt quần áo hoa lệ, đầu tiên là luống cuống lau lau tay.
Chờ khi thấy Tô Cảnh Hành tuấn tú bên cạnh, liền sửng sốt một chút, khuôn mặt đều chút đỏ lên.
"Mẹ, bọn họ là…" Đại nữ nhi Hạnh Nhi khẽ hỏi.
"Là quý khách đến mua cá!" Hứa Đại Thẩm cố tình nhấn mạnh hai chữ "quý khách".
Hạnh Nhi cùng Cá Nhi liếc , phụ giúp Hứa Đại Thẩm dịch chuyển nắp đậy, lén lút đưa ánh mắt về phía Tô Cảnh Hành.
Cố Vãn Nguyệt một lòng chỉ hàu, hề chú ý đến những hành động nhỏ của các nàng.
Nắp gỗ mở , trong hồ cá nuôi ít hải sản, phần lớn là tôm và cá, hàu cũng nhưng nhiều lắm.
Cố Vãn Nguyệt chỉ hàu hỏi, "Đại nương, món đồ bán thế nào?" "Ngươi loại vỏ hả, đáng tiền, một đồng tiền năm con." Hứa Đại Thẩm quả thật là khôn khéo.
Dù Cố Vãn Nguyệt là một vị khách sộp, nhưng là do Thất Lang mang tới, nàng dám kiếm lời quá đáng.
Một đồng tiền năm con?
Cố Vãn Nguyệt lòng tràn đầy hưng phấn.
Đời ăn hàu sữa trân châu, một con nho nhỏ cũng hơn hai mươi đồng, kết quả đến Ninh Cổ Tháp, ngờ thực hiện giấc mơ hải sản tự do ?
Cố Vãn Nguyệt vung bàn tay nhỏ, "Những con lấy hết, ngươi gói cho , còn dư thừa nữa ?" "Có," Hứa Đại Thẩm liền vội vàng gật đầu, sợ Cố Vãn Nguyệt đổi ý, "Bất quá chỗ , dẫn ngươi lấy." Nói , Hứa Đại Thẩm phía dẫn đường, mấy ngư trường, liền thấy một nam nhân to lớn đang đ.á.n.h bắt hải sản ở bờ biển.
"Đó là phu quân , đ.á.n.h bắt hải sản lợi hại lắm, ngươi vỏ đúng , để chuẩn cho ngươi." Hứa Đại Thẩm vẫy tay gào lớn, "A Tam, mau lên đây chuyện tìm ngươi!" Người đàn ông tên A Tam thấy tiếng, thả lưới đ.á.n.h cá trong tay xuống, chạy chậm đến.
Chillllllll girl !
"Có vỏ ?" Hứa Đại Thẩm đưa một con vỏ , hỏi thăm A Tam.
A Tam dường như thấy, khi trông thấy đồ vật trong tay Hứa Đại Thẩm mới nhẹ gật đầu, đó chỉ chiếc thùng gỗ phía lưng .
"A Ba A Ba......" Hứa Đại Thẩm bên trong, chút chán ghét, "Sao chỉ bấy nhiêu, ngươi thêm chút vỏ đến đây , thì hôm nay cho phép ăn cơm chiều." "......" A Tam cũng gì, trầm mặc cầm lấy lưới đ.á.n.h cá.
Chỉ là khi , tấm lưng Dương Thị thấy thế nào cũng thấy quen thuộc.
"Chờ chút," Dương Thị đột nhiên , "Đây là nam nhân nhà ngươi ?" "Nam nhân gì , đừng bừa!" Hứa Đại Thẩm giật , vội , "Cái đồ xui xẻo là năm năm biển đ.á.n.h cá nhặt về, điếc câm, mặt còn vết sẹo, thấy đáng thương mới giữ nhà cho một miếng cơm ăn." "Hắn tên gọi là gì?" Dương Thị vội vàng hỏi.
"Mẹ ?" Cố Vãn Nguyệt giữ chặt Dương Thị, phản ứng của chút kỳ quái.
Dương Thị lau nước mắt trả lời, chằm chằm Hứa Đại Thẩm chờ đợi câu trả lời.
Hứa Đại Thẩm đến chút sợ hãi, lầm bầm, "Ta cũng gọi gì, lúc nhặt một cái mộc bài khắc một chữ ‘Ba’, nhà liền gọi là A Tam." Nghe xong câu , Dương Thị run rẩy, nước mắt tuôn rơi như mưa.
Nàng bước nhanh về phía , chê bẩn nắm chặt lấy A Tam, "Tam ca, thật sự là ngươi......"