Xuyên Thành Pháo Hôi Bị Lưu Đày, Ta Mang Không Gian Đi Nghỉ Dưỡng - Chương 258

Cập nhật lúc: 2025-11-22 09:16:25
Lượt xem: 4

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/7V8xsrupF2

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

"Cẩm Nhi, chúng ngoài một chuyến, ngươi cứ ở yên trong phủ nhé." Nói lời chào hỏi xong với Tô Cẩm Nhi, Cố Vãn Nguyệt liền dẫn Tô Cảnh Hành rời .

Cố Vãn Nguyệt lo lắng chuyện thuế ruộng, dù nàng hiện tại đang sở hữu mấy triệu vật tư.

Điều nàng lo lắng là thế nào để vật tư hợp thức hóa, vận chuyển trong Nhật Bất Lạc Thành.

Tính theo mức một ăn hai lít lương thực mỗi ngày, thì một vạn sẽ cần 20.000 thăng, một tòa thành trì dự trữ lương thực tối thiểu cần hai tháng, tức là 1,2 triệu thăng, 1,8 triệu cân.

Nhiều lương thực như , chỉ dựa hai Cố Vãn Nguyệt và Tô Cảnh Hành thì thể nào kéo về hết .

Bọn họ cần tìm một nơi đáng tin cậy để đưa lương thực , đó tìm một nhóm đáng tin để vận chuyển lương thực đến Nhật Bất Lạc Thành.

Chillllllll girl !

Nếu , đột ngột biến nhiều lương thực như thế trong kho lương của Nhật Bất Lạc Thành chắc chắn sẽ gây sự nghi ngờ.

Cố Vãn Nguyệt việc kín đáo, bại lộ gian tùy của , đừng quên nàng còn một quả "Quả đào" đấy!

Cố Vãn Nguyệt kể nan đề cho Tô Cảnh Hành , Tô Cảnh Hành hiểu sự lo lắng của nàng, trầm ngâm một lát rằng cách.

"Nàng còn nhớ năm thuộc hạ tìm đến nương tựa ? Khoảng thời gian chúng đến Lạc An, bọn liên lạc ít bộ hạ trung thành, hiện tại tất cả đều ở trong Độ Biên Thành.

Ta đề nghị, thể giao chuyện vận chuyển cho bọn ." Về phần nơi cất giữ lương thực, Tô Cảnh Hành cũng nghĩ một chỗ, đó chính là dãy núi Thạch Hàn Thôn.

"Dưới đáy dãy núi một cái sơn động, đủ gian rộng lớn để cất giữ lương thực." Không thể phủ nhận, biện pháp Tô Cảnh Hành đưa quả thực , vặn giải quyết hai nan đề hiện tại của hai .

"Việc nên chậm trễ, chúng Độ Biên Thành ." Cố Vãn Nguyệt lập tức triệu hồi hai con ngựa Xích Thố từ gian , hai cùng lên ngựa tiến về Độ Biên Thành.

Đến Độ Biên Thành, thể cảm nhận rõ ràng bầu khí ở cửa thành khác so với ngày thường.

Ở cổng thêm nhiều binh sĩ mặc khôi giáp, thần sắc nghiêm túc, đang qua kiểm tra.

"Xem chuyện Nhật Bất Lạc Thành truyền đến đây , chúng hành sự cẩn thận." Tô Cảnh Hành khẽ .

Cố Vãn Nguyệt gật đầu, lập tức thu ngựa Xích Thố gian, giả trang thành một cặp vợ chồng bình thường cùng Tô Cảnh Hành thành.

Lúc , Giang Phụng, Thanh Liên, Hồng Chiêu và những khác vẫn còn ở trong căn viện mà Cố Vãn Nguyệt thuê đó.

Nhìn thấy hai , mấy liền vội vàng tiến lên hành lễ.

Tô Cảnh Hành thấy sự đổi đột ngột trong thành, lo lắng nếu chậm trễ thì sẽ khỏi cổng thành, bèn vắn tắt với bọn .

"Các khác ?" "Đều ở Thạch Hàn Thôn." Giang Phụng vội vàng , "Tổng cộng hơn trăm , lo lắng nếu tất cả đều đến Độ Biên Thành thì động tĩnh quá lớn, nên bảo bọn hạ trại gần Thạch Hàn Thôn, cũng tiện hỗ trợ bảo vệ nhà của chủ tử." Tô Cảnh Hành cảm động, Cố Vãn Nguyệt cũng ngờ rằng những trướng Tô Cảnh Hành đều trung thành như , vội vàng , "Nhiệt độ ban đêm quá thấp, ở bên ngoài dễ tổn thương do giá rét.

Các ngươi hãy thông báo với bọn một tiếng, đều ở tại Thạch Hàn Thôn, ngoài sẽ sắp xếp cho các ngươi một việc kiếm sống." Cố Vãn Nguyệt để Tô Cảnh Hành kể chuyện vận chuyển lương thảo cho bọn , dù bọn là thuộc hạ của Tô Cảnh Hành, tự nhiên là để Tô Cảnh Hành trao đổi với bọn họ sẽ dễ dàng hơn.

Ba Giang Phụng đang rảnh rỗi sắp phát điên, cần vận chuyển lương thảo, liền lập tức gật đầu đồng ý.

Phải , lương thảo gì, nhưng những từng hành quân đ.á.n.h trận đều , việc vận chuyển lương thảo là mấu chốt nhất.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-phao-hoi-bi-luu-day-ta-mang-khong-gian-di-nghi-duong/chuong-258.html.]

Chủ t.ử mà giao cho bọn việc mấu chốt như , bọn cần thể hiện thật .

"Chủ t.ử phu nhân yên tâm, chúng nhất định sẽ thể hiện ." Tô Cảnh Hành thoáng qua thời gian, "Việc nên chậm trễ, chúng Thạch Hàn Thôn , sẽ dẫn các ngươi xem lương thảo."

"Các ngươi ngoài , trong thu dọn nốt công việc." Cố Vãn Nguyệt để Tô Cảnh Hành dẫn bọn rời , trong căn nhà còn nhiều rau quả và hạt giống dùng hết, nàng dĩ nhiên thể lãng phí.

"Chúng ngoài ." Tô Cảnh Hành nương t.ử nhà gì, vội vàng dẫn ba ngoài.

Chẳng mấy chốc, Cố Vãn Nguyệt từ bên trong , "Đi thôi, chúng xuất phát tới Thạch Hàn Thôn." Mấy cùng rời khỏi thành.

Đến cổng thành, Cố Vãn Nguyệt nhớ đến mấy bọn ngựa, chắc chắn thể cứ thế mà bộ về, nên nàng lấy cớ hai con ngựa buộc ở quán , bảo bọn họ chờ một lát tại chỗ .

Ngay đó, nàng dẫn Tô Cảnh Hành đến một góc yên tĩnh vắng , lấy Xích Thỏ Mã , còn từ trong chuồng ngựa thêm ba con ngựa khỏe mạnh khác.

Lập tức, hai dắt ngựa đến mặt bọn họ, "Ba con ngựa là của các ngươi, cưỡi ngựa về Thạch Hàn Thôn ." "Vâng." Cũng may ba vẫn cho rằng Cố Vãn Nguyệt và Tô Cảnh Hành bản lĩnh lớn, cũng truy hỏi những con ngựa từ .

Bởi vì vội vã xem lương thảo, mấy trong thôn mà thẳng lên núi.

Cố Vãn Nguyệt đưa mắt liếc một cái với Tô Cảnh Hành, gọi sang một bên thấp giọng , "Tướng công, lương thảo vẫn còn trong gian, tìm cơ hội đem lương thảo lấy ." Tô Cảnh Hành thoáng qua sơn cốc, gật đầu , "Đi, sơn động ngay phía , nàng một bước, sẽ tìm lý do dẫn bọn họ lưu phía ." Cố Vãn Nguyệt khẽ gật đầu, nắm chặt dây cương định rời , lúc Tô Cảnh Hành nhét tay nàng một viên đạn tín hiệu.

"Sau khi chuẩn xong, hãy b.ắ.n đạn tín hiệu cho , nàng vạn phần coi chừng." "Yên tâm, nếu gặp dã thú hoặc nguy hiểm, sẽ trốn trong gian." Cố Vãn Nguyệt bày tỏ còn nơi nào thể an hơn gian của nàng.

Nói xong với Tô Cảnh Hành, Cố Vãn Nguyệt rời . Tô Cảnh Hành thì lấy cớ rằng trong sơn cốc bẫy rập do Cố Vãn Nguyệt bày, nên bọn họ chờ ở đây , đợi Cố Vãn Nguyệt dỡ bỏ bẫy rập thì bọn họ mới .

Bên , Cố Vãn Nguyệt tìm tòi một phen trong núi, tìm cái động núi lớn .

Xác định trong hang núi khô ráo, thể cất giữ lương thực, Cố Vãn Nguyệt vung tay lên, từ kho lúa trong gian lấy hai trăm vạn cân lương thảo.

Trong sơn động trong nháy mắt chất đầy lương thực, giống như một ngọn núi nhỏ.

"Lượng lương thực chắc là tạm đủ ." Cố Vãn Nguyệt đại khái đ.á.n.h giá một chút, lương thực hẳn là đủ để chống chọi cho Nhật Bất Lạc thành trong hai ba tháng.

Làm xong hết thảy những việc , Cố Vãn Nguyệt mới trở tìm Tô Cảnh Hành.

"Tướng công, xong , chúng trong sơn động xem thử ." "Đi." Tô Cảnh Hành chào hỏi ba khác.

Mấy cùng đến bên ngoài sơn động, , Giang Phụng cùng những khác thiếu chút nữa đống lương thực chất đống bên trong hù c.h.ế.t.

"Cái ! Cái ! Cái !" Ngay cả khóe mắt Tô Cảnh Hành cũng nhảy lên.

Mấy bọn họ từng thấy qua nhiều lương thảo như , dù khi đ.á.n.h trận, lương thảo là thứ thể thiếu.

Thế nhưng, trong cái thâm sơn cùng cốc chim thèm ị , thể tồn trữ nhiều lương thực như thế, quả thật là khiến kinh hãi!

"Tướng công, những lương thực đủ ?" Cố Vãn Nguyệt hỏi Tô Cảnh Hành.

"Đủ, đủ." Tô Cảnh Hành đại khái ước chừng, nơi hẳn là hai mươi vạn gánh lương thực.

 

Loading...