Xuyên Thành Pháo Hôi Bị Lưu Đày, Ta Mang Không Gian Đi Nghỉ Dưỡng - Chương 313

Cập nhật lúc: 2025-11-22 13:24:24
Lượt xem: 5

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/7V8xsrupF2

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Cố Vãn Nguyệt nhắm mắt , dụng tâm thổi sáo.

Tiếng địch vang lên, mang theo sức mạnh an ủi lòng .

"Nương tử, mau ,"

Hô hấp của Tô Cảnh Hành thả nhẹ, "Chu Tước dường như tỉnh ."

Cố Vãn Nguyệt vội vàng , con Chu Tước chim ngũ sắc ban lan khẽ chấn động đôi cánh, xu thế tỉnh .

"Đừng ngừng." Tô Cảnh Hành nhắc nhở, "Nó dường như là thấy tiếng địch của nàng, mới tỉnh ."

"Được."

Cố Vãn Nguyệt tiếp tục thổi cây sáo đối với ngự thú phổ, theo động tác của nàng, Chu Tước chim từ từ mở hai mắt.

Nó dang rộng đôi cánh hỏa hồng, đầu về phía Cố Vãn Nguyệt.

Không thể , dáng dấp của Chu Tước chim vẫn còn chút đáng sợ.

Đôi mắt đỏ rực, tựa như bảo thạch, con ngươi màu đen , mang đến một cỗ cảm giác uy áp nồng đậm.

Hơn nữa, hình thể Chu Tước chim cao lớn, nó trong góc thì còn đỡ, giờ phút dậy, gần như nửa gian mật thất đều nó chiếm cứ.

"Tướng công, cẩn thận."

Cố Vãn Nguyệt kéo tay Tô Cảnh Hành.

Mặc dù lão thú vương giao Chu Tước chim cho nàng, thế nhưng, con chim chắc nhận nàng chủ!

Nghe ý tứ của lão thú vương, con chim e rằng là bách thú chi vương.

Nhất định kiêu ngạo, tính tình cũng .

Không chừng, nó sẽ còn cho bọn một cái đại bức .

Cố Vãn Nguyệt sẵn sàng, nếu Chu Tước chim nổi giận, nàng sẽ trực tiếp mang Tô Cảnh Hành trốn gian.

"Ngao!"

Chu Tước chim phát từng tiếng kêu sáng và rõ.

Ngay đó, nó chạy về phía Cố Vãn Nguyệt.

"Nương tử!"

Tô Cảnh Hành biến sắc, chút nghĩ ngợi, liền trực tiếp chắn Cố Vãn Nguyệt ở phía .

Chu Tước chim hung thần ác sát, một đường chạy nhanh.

Chillllllll girl !

Tô Cảnh Hành cũng rút trường kiếm bên hông, đề phòng Cố Vãn Nguyệt thương.

Thế nhưng, theo Chu Tước chim vỗ cánh chạy tới, một màn khiến hai bất ngờ xảy .

"Ngao, ngao, ngao......"

Chu Tước chim tới mặt Cố Vãn Nguyệt, liền bịch một tiếng rạp xuống đất.

Ngay đó, nó dùng cái đầu đầy lông xanh, cọ lấy chân Cố Vãn Nguyệt như một đứa trẻ.

Tô Cảnh Hành: "?"

Cố Vãn Nguyệt: "?"

"Tướng công, lầm , con chim đang cọ ?"

"Nương tử, nàng lầm."

Tô Cảnh Hành cũng cảm thấy khó tin, lão thú vương con Chu Tước chim hung , ngay cả lão thú vương còn cách nào khiến nó thần phục, chỉ thể cung dưỡng nó trong mật thất.

tình huống mắt là như thế nào?

"Nó dường như thích nàng." Tô Cảnh Hành kỹ, phát hiện đó là ảo giác của .

Chu Tước chim thật sự ưa thích Cố Vãn Nguyệt, cặp mắt nhỏ Cố Vãn Nguyệt đều đang phát sáng!

Đơn giản là hận thể bổ nhào Cố Vãn Nguyệt.

"Đừng cọ xát nữa, đừng cọ xát."

Cố Vãn Nguyệt con chim cọ đến sắp ngã, con chim một chút cũng dáng vẻ kiêu ngạo của loài chim, giờ phút nó cứ như con thiểm cẩu cọ lấy bên chân nàng.

Hình thể Chu Tước chim to lớn, mặc dù là cọ nhẹ, nhưng Cố Vãn Nguyệt cảm thấy nàng vẫn vịn lấy bàn, mới ngã xuống.

"Nương tử, nàng còn nhớ rõ tấm bia đá trong mật thất ?"

Đôi mắt Tô Cảnh Hành khẽ động, lúc đó Cố Vãn Nguyệt để tâm đến tấm bia đá .

để ý, cẩn thận quan sát tấm bia đá hồi lâu.

"Chu Tước chim hẳn là con chim mà nữ t.ử đầu tấm bia đá cưỡi."

Tô Cảnh Hành chắc chắn , "Nương tử, nàng chính là nữ t.ử ."

Hắn thật hy vọng một ngày, Cố Vãn Nguyệt thể cưỡi lưng Chu Tước chim, sẽ là bộ dáng kinh diễm đến nhường nào, nhất định thể lóa mắt ánh của tất cả .

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-phao-hoi-bi-luu-day-ta-mang-khong-gian-di-nghi-duong/chuong-313.html.]

Muốn Cố Vãn Nguyệt đó còn cảm thấy đây chỉ là sự trùng hợp, nhưng kể từ khi nàng cầm bản ngự thú phổ , thổi lên những khúc ca trong đó.

Cái cảm giác quen thuộc tự nhiên sinh khiến nàng cảm thấy, chuyện hề đơn giản như nàng vẫn tưởng.

Có lẽ việc nàng xuyên tới đây cũng là ngẫu nhiên.

Đương nhiên, tất cả những điều đối với hai vẫn còn quá xa vời, giờ phút manh mối mà bọn họ nắm giữ quả thật quá ít.

Chỉ thể tạm thời gác chuyện sang một bên, tiên giải quyết khốn cảnh của Thú Vương Trang.

Mắt thấy Chu Tước chim tin tưởng đến thế, Cố Vãn Nguyệt yên tâm hơn, mạnh dạn vuốt ve đầu của đối phương.

"Ngao……"

Chu Tước chim phát tiếng kêu thoải mái, cái đầu to lớn nhẹ nhàng cọ xát lòng bàn tay của nàng.

"Nó dường như coi là chủ nhân."

Cố Vãn Nguyệt lộ vẻ mặt kinh hỉ, chỉ là Chu Tước chim thông nhân tính , thể hiểu lời .

"Đứng lên."

Nàng phân phó một câu, lúc Chu Tước chim đang uể oải đất.

"Ngao!"

Nghe thấy lời nàng, Chu Tước chim chút do dự, đáp một tiếng lập tức dậy.

Nhân tiện còn kiêu hãnh cắt tỉa bộ lông vũ của .

"Tướng công, xem, nó thật sự thể hiểu lời ."

Lúc , trong mắt Cố Vãn Nguyệt tràn đầy vẻ kinh hỉ.

Nàng vẫn luôn nuôi một con tiểu sủng vật thuộc về , chỉ tiếc nguyện vọng từ đầu đến cuối vẫn cách nào thực hiện.

"Tuyệt đối ngờ rằng, cuối cùng sủng vật của là một con chim."

Hơn nữa là Chu Tước chim uy phong lẫm liệt như thế.

Tô Cảnh Hành cũng mừng cho nàng,

"Vừa Chu Tước chim là tiếng sáo của nàng đ.á.n.h thức, rõ bản ngự thú phổ chính xác hữu dụng."

Hắn nhắc nhở, "Nếu là nàng siêng năng luyện tập, nhất định thể điều động bách thú."

Quân đội thú triều, nghĩ đến cảnh tượng thôi khiến kích động .

"Vừa mới xem bản ngự thú phổ , mặc dù đối với những từ khúc chút quen thuộc, nhưng việc thổi thực tế vẫn cần luyện tập nhiều hơn."

Hiện tại khẳng định là thời gian cho nàng luyện tập.

"Bên ngoài chỉ sợ trời sáng."

Cố Vãn Nguyệt ý thức tiến gian thoáng qua thời gian, phát hiện là năm giờ sáng.

Hôm qua, nàng và Tô Cảnh Hành Thú Vương Trang mười giờ tối.

Nói cách khác, bọn đợi ở Thú Vương Trang sáu bảy canh giờ.

"Tranh thủ lúc trời hửng sáng, chúng nên rời , hội hợp với Công Tôn đại trang chủ cùng những khác, quyết định bước kế tiếp nên thế nào."

Cố Vãn Nguyệt nhanh chóng đưa quyết đoán.

"Được, chúng ."

Tô Cảnh Hành khẽ gật đầu, Cố Vãn Nguyệt dự định đem Chu Tước chim thu trong gian mang Tô Cảnh Hành rời .

ai , Chu Tước dường như hiểu lời của hai , cúi rạp mặt đất, hướng về phía Cố Vãn Nguyệt kêu một tiếng.

"Ngươi là chúng hai cưỡi ngươi, ngươi dẫn chúng bay ngoài ?"

Cố Vãn Nguyệt thăm dò hỏi một câu.

"Ngao!" Chu Tước chim gật đầu.

Cố Vãn Nguyệt nghĩ nghĩ, nếu như hai bọn họ thật sự thể trực tiếp cưỡi Chu Tước chim bay khỏi Thú Vương Trang, những thủ vệ căn bản sẽ đuổi kịp bọn .

"Vậy lên."

Cố Vãn Nguyệt chào hỏi một tiếng, liền bò lên lưng Chu Tước chim.

"Tướng công, cũng đến đây."

Cố Vãn Nguyệt vươn tay về phía Tô Cảnh Hành, Chu Tước chim hài lòng mà ngao một tiếng.

Tô Cảnh Hành dở dở , "Nương tử, cảm thấy con chim hình như thích lắm."

Thật sự là kỳ quái, luôn cảm thấy con chim tựa như là một con chim giống đực.

Hơn nữa một con chim mà tình cảm vô cùng phong phú.

"Tiểu Chu Tước, là tướng công của , cùng với chúng , ngươi ngoan ngoãn để lên đây."

Cố Vãn Nguyệt dùng lời lẽ dịu dàng một câu.

 

Loading...