Mỗi ngày ngoại trừ công việc thì chính là công việc, căn bản là dừng, dừng liền trở về tìm cô.
Ôn Duyệt đôi mắt đen của Chu Diệu mỉm mà đáp: “Sẽ .”
Khóe môi Chu Diệu cong lên, nắm tay cô càng chặt hơn.
Ừ, sẽ .
Ba Chu Diệu đưa Ôn Duyệt và những khác đến nơi họ ở.
Chỗ ở của bọn họ chút đơn sơ hẻo lánh, mang giúp hành lý Nhậm Nghiệp Lương giải thích: “Miếng đất mà chúng mua mới xây xong, bên trong vẫn còn trống, khi thứ đều thành chúng sẽ dọn đến đó. Trong thời gian để chị dâu chịu chút ủy khuất sống tạm ở đây, đừng nơi đơn sơ nhưng thứ cần đều .....”
Ôn Duyệt : “Không , kén chọn.”
Nhà ở nông thôn cũng từng ở còn thể kén cá chọn canh.
Dù bên ngoài căn nhà vẻ đơn sơ, nhưng bên trong điện, nước, nhà vệ sinh và vòi tắm hoa sen nữa! Ôn Duyệt thấy vòi tắm hoa sen thật sự chút kinh ngạc, gấp chờ nổi mà tắm rửa một cái.
Ở xe lửa ba ngày, cô cảm giác chính đều hôi.
“He he, chị dâu, chị đây là cái gì ? Cái dùng để tắm rửa……” Nhậm Nghiệp Lương định khoe khoang, Chu Diệu đạp một cái.
Chu Diệu từ cao xuống mà liếc , ngữ khí nhàn nhạt: “Còn cần chú ? Lăn chỗ khác.”
Nhậm Nghiệp Lương kêu lên một tiếng, đầu dẫn theo hai chị em Lý Niệm Thu đến một gian phòng khác, nghĩ thầm đổi khác khoe khoang còn ?
Phương Thạch Đào thấy một màn như bĩu môi, thật đáng đời, rõ Diệu ca và chị dâu lâu gặp mà còn chen giữa bóng đèn. Diệu ca đá bay là .
Rất nhanh trong phòng chỉ còn Chu Diệu và Ôn Duyệt.
Ôn duyệt đánh giá căn phòng.
Trong phòng trang trí đơn giản, ngoại trừ các đồ vật cần thiết thì còn gì khác, sạch sẽ, hẳn là dọn dẹp .
“Muốn tắm rửa ?” Chu Diệu hỏi.
Ôn Duyệt gật gật đầu: “Muốn.”
“Anh dạy cho em dùng cái .” Chu Diệu ho nhẹ một tiếng, kỹ càng tỉ mỉ giải thích cách sử dụng của vòi tắm hoa sen.
Ôn Duyệt tuy là dùng như thế nào, nhưng cũng chuyện, mỉm mà Chu Diệu ở bên cạnh dùng giọng trầm thấp nghiêm túc giải thích.
“Đã ?”
“Biết .”
Chu Diệu “” một tiếng, mặt nhanh chóng hiện lên một tia thất vọng. Nhanh như liền …… Anh còn cầm tay chỉ dạy nữa. Bất quá nghĩ đến Ôn Duyệt xe mệt nhọc mấy ngày nay, thu hồi vẻ thất vọng, đem phòng tắm nhường cho cô tắm rửa.
Vân Mộng Hạ Vũ
Ôn Duyệt thoải mái dễ chịu gội đầu tắm rửa, lúc ngoài Chu Diệu lấy máy sấy tóc sấy khô mái tóc ướt dầm dề của cô. Cô vốn là tâm sự với Chu Diệu, kết quả mới sấy tóc một nửa cô liền ngủ, vẫn là Chu Diệu ôm cô lên giường.
Khi Ôn Duyệt tỉnh , bên ngoài trời tối, trong phòng chỉ một ngọn đèn bàn phát ánh sáng mờ nhạt.
Chu Diệu ở bàn, trong tay cầm một phần tư liệu cau mày xem.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-phu-nu-phao-hoi-trong-nien-dai/chuong-123.html.]
Anh mặc một chiếc áo sơ mi trắng, sống mũi còn đeo một cặp kính gọng vàng, che khuất đôi mắt đen sâu thẳm, trông văn nhã.
Bộ dáng …… Thật sự hương vị văn nhã bại hoại.
“Tỉnh ?” Dường như nhận thấy ánh mắt từ bên cạnh, Chu Diệu nghiêng đầu qua, mặt vẫn đeo kính, trong tay vẫn cầm văn kiện, môi mỏng khẽ mở thấp giọng hỏi: “Có đói bụng , ăn chút gì ?”
Dưới ánh đèn mờ nhạt, ngũ quan nam tính trai của càng thêm tinh xảo góc cạnh, con ngươi đen sâu thẳm phía tròng kính như là một hố đen thể cuốn lấy trái tim của khác.
Ôn Duyệt một chút cũng đói bụng, trong đầu hiện bốn chữ to: Tú sắc khả cơm.
Cô chớp chớp mắt, Chu Diệu vẫy vẫy tay.
Chu Diệu nhướng mày, lời mà dậy tới, “Làm ?”
Ôn Duyệt nghiêng ở mép giường, Chu Diệu đang cúi tới gần, cánh tay trắng nõn tinh tế từ trong chăn mỏng vươn ôm lấy cổ của Chu Diệu câu xuống.
Chu Diệu tuy rằng chút nghi hoặc, nhưng cũng giãy giụa, thuận theo lực kéo của cô tiến gần. Cảm nhận sự ấm áp môi, mở mắt , con ngươi nháy mắt phóng đại, thoạt chút ngốc.
Ôn Duyệt cũng nhắm mắt, đối diện với đôi mắt đang dại của Chu Diệu, đôi mắt cong lên, lui về một chút, nghiêm túc : “No .”
“……”
Chu Diệu lấy tinh thần, như mà qua, giọng chút khàn khàn: “Mới no ? Ăn nhiều thêm một chút.”
Nói xong, Chu Diệu chế trụ ót của Ôn Duyệt, tiến gần
Anh giống như một chú chó, cắn gặm môi một cách vô tổ chức, lực đạo lớn. Ôn Duyệt đau kêu lên, cánh môi mở , Chu Diệu lập tức xông , một tay ở đầu cô khễ ấn, tay còn ở phía cổ vuốt ve qua .
Trên tay kén, sờ chút ngứa, Ôn Duyệt theo bản năng rụt rụt cổ.
Chu Diệu cho rằng cô chạy, vốn động tác đang nhẹ nhàng đột nhiên trở nên kịch liệt ít, tay dùng sức khống chế.
Không qua bao lâu, Ôn Duyệt cảm giác sắp mất tri giác, Chu Diệu mới lùi về , tiến tới hôn lên mặt cô hai cái, một đường hôn đến vành tai, phát tiếng thở dốc trầm thấp.
Hơi thở ấm áp phả vành tai khiến Ôn Duyệt co rúm .
“Đừng nhúc nhích.” Giọng của Chu Diệu khàn khàn, tay dịch đến vòng eo mảnh khảnh của cô, mang theo vài phần ẩn nhẫn kiềm chế kéo cô ôm lòng.
Ôn Duyệt nhận cái gì, đôi mắt phiếm hồng vì hít thở thông lúc đang cong lên, giơ tay ôm lấy cổ Chu Diệu.
Cứ ôm như bao lâu, tiếng đập cửa bên ngoài vang lên.
“Anh, chị dâu, hai tỉnh ? Đi ngoài ăn cơm a!” Giọng của Nhậm Nghiệp Lương từ ngoài cửa truyền .
Chu Diệu đáp một câu, ôm hai phút mới buông tay , câu nhà vệ sinh bước nhanh về phía nhà vệ sinh.
Ôn Duyệt hai tiếng, chậm rãi dậy quần áo.
……
Lúc bọn họ ngoài thì gần 8 giờ.
Ban đêm ớ Thượng Hải đèn đuốc sáng trưng, đường phố nhiều , cả nam lẫn nữ ăn mặc thời thượng qua. Hai bên đường phố nghiều cửa hàng, còn nhiều quầy hàng ăn vặt xem hoa cả mắt.