Xuyên Thành Phụ Nữ Pháo Hôi Trong Niên Đại - Chương 70

Cập nhật lúc: 2025-03-04 04:44:45
Lượt xem: 295

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8pYOUfPdMO

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Chu Diệu gì, chút phàn nàn mà tiến lên, một tay xách lên một cái giỏ tre mang phòng. Sau đó thức thời mà khỏi phòng đến phòng bếp, đem gian để cho ba cô gái.

Ôn Duyệt xốc đám cỏ khô ở mặt lên, đập mắt là những hạt châu bằng nhựa đủ màu sắc mà kích cỡ, cùng với những đồ trang trí nhỏ nhắn, sáng lấp lánh và xinh khác.

Ví dụ như những dải ruy băng đầy màu sắc, còn những chiếc kẹp tóc đơn giản và trang trí gì hết.

Trong chiếc giỏ còn thì chứa nhiều loại vải dệt và sợi với nhiều màu sắc khác .

Ôn Duyệt chút kinh ngạc: “Mua nhiều như ?”

“Không nhiều lắm, chỉ tiêu 50-60 đồng tiền, còn thừa hơn phân nửa.” Lý Niệm Thu , “Chúng nhiều hơn một chút, việc buôn bán chỉ một , nếu bán , khác thể giống và cạnh tranh buôn bán với chúng .”

“Tuần tớ thi cuối kỳ, thi xong đến nghỉ hè mới thể tới hỗ trợ, mấy ngày nay chỉ thể phiền việc một .”

Lý Niệm Thu chút ngượng ngùng.

Ôn Duyệt xua xua tay, đôi mắt cong cong: “Không , dù ngày thường tớ ở nhà cũng nhàm chán, liền thích những đồ vật linh tinh.”

Lý Niệm Thu ngốc nghếch ngọt ngào, ánh mắt hiện lên tia bất đắc dĩ: “Ôn Duyệt, buôn bán cùng với thú vui tiêu khiển trong lúc rảnh rỗi giống , lúc nếu thì , thì nghỉ ngơi, nhưng buôn bán một cách máy móc và lặp nhiều , khó kiên trì.”

Đặc biệt là hiện tại Ôn Duyệt đang Chu Diệu sủng đến như , Lý Niệm Thu đoán lẽ cô sẽ kiên trì bao lâu.

mà đây đều là vấn đề nhỏ.

“Mấy ngày tới, chỉ cần thành phẩm là , đợi tớ nghỉ sẽ cùng với Tưởng Đông đây hỗ trợ. Chỉ là chúng chỉ ba , lẽ cũng đủ…… Đến lúc đó , thật sự thì tìm tới hỗ trợ, tính tiền công, nhất định sẵn lòng tới .”

Lý Niệm Thu thói quen một bước tính ba bước, suy nghĩ xa hơn.

Ôn Duyệt chút theo kịp suy nghĩ của Lý Niệm Thu, câu cuối cùng còn kịp phản ứng sắp xếp đến việc tương lai, vẻ mặt cô ngơ ngác ngốc ngốc.

Nữ chính hổ là nữ chính, đầu óc thật sáng suốt!

Ôn Duyệt lười suy nghĩ nhiều như , Niệm Thu như thế nào cô liền như thế đó. Vì thế khanh khách mà trả lời: “Được nha, nha, theo , cái gì chính là cái đó!”

Lý Niệm Thu bật , nữa cảm thán: “Chu Diệu đối với thật .”

Ôn Duyệt khó hiểu: “?” Có liên quan gì tới Chu Diệu?

“Tớ về đây, tuần thi xong nghỉ hè sẽ tới giúp .” Lý Niệm Thu dậy chuẩn ngoài, một nửa thì dừng , đầu : “Chuyện đừng bên ngoài, chúng bí mật kiếm tiền .”

Ôn Duyệt gật đầu đồng ý: “Được, tớ sẽ !”

Cô ở chỗ quen nào, ngày thường cũng khỏi cửa, vốn cũng ai để nọ.

Ôn Duyệt đưa hai chị em Lý Niệm Thu khỏi sân, ngâm nga một gia điệu nhẹ nhàng phòng bếp.

Chu Diệu rửa sạch và cắt xong đồ ăn cho buổi tối, lúc đang vo gạo, cẩn thận vo sạch hai mới bỏ nồi, thuận tiện cũng rửa sạch hai củ khoai lang cắt thành từng miếng bỏ trong nồi cơm, định nấu cơm khoai lang.

Vân Mộng Hạ Vũ

Nghe thấy động tĩnh đầu qua, mày kiếm nhướng lên: “Nói chuyện gì mà vui vẻ như ?”

“Không cho .” Ôn Duyệt mỉm mà trả lời , “Niệm Thu , việc thể bên ngoài, cho nên em thể cho .”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-phu-nu-phao-hoi-trong-nien-dai/chuong-70.html.]

Chu Diệu: “?”

Tay áo của Chu Diệu cuốn lên , cơ bắp cánh tay rắn chắc căng , sắc mặt trầm xuống, bước tới đây, còn nắm lấy cổ tay vặn vẹo, một bộ dáng lập tức liền đánh , về phía cô, yên mặt cô..

Chiều cao gần 1m9 mang đến cảm giác áp bách lớn, cũng lời nào, liền như rũ mắt xuống, đôi mắt đen sâu thẳm cảm xúc rõ ràng. Có vẻ ánh mắt càng lúc càng trầm, phức tạp và khó đoán.

“Anh, gì?” Ôn Duyệt chút sợ hãi mà nuốt nuốt nước miếng, chậm rãi lui về phía .

Không là tức giận đánh chứ? Bạo, bạo lực gia đình là thể chấp nhận !

Đôi mi cong dài và mảnh của Chu Diệu để một bóng râm mắt, căng mặt, nhẹ nhàng nghiêng về phía .

Hai đối mặt gần, gần đến mức hô hấp đều thể dây dưa cùng . Ánh mắt Ôn Duyệt lóe lên, đang ý nghĩ kiều diễm, thoáng thấy Chu Diệu giơ tay thành nắm đấm.

Cô theo bản năng nhắm mắt , trong miệng buông lời hung ác: “Chu Diệu, nếu dám đánh em, em nhất định sẽ tha thứ cho ……”

“Nhìn em sợ thành cái dạng .” Chu Diệu dùng ngón tay búng nhẹ lên trán Ôn Duyệt, nhịn tiếng, “Đã sẽ đánh phụ nữ, cũng em là đang sợ cái gì.”

“Anh nhóm lửa.”

Ôn Duyệt mở mắt : “…… Chu Diệu, thực sự bệnh.”

Chỉ hù dọa cô.

“Ừ, em đúng, bệnh, em thuốc , đến trị bệnh cho ?” Chu Diệu bếp lò, nụ chút hư hỏng, tiện tay cầm lấy cỏ khô bên cạnh bậc lửa nhét bếp.

Ánh lửa phản chiếu khuôn mặt , cho đôi lông mày nghiêm nghị của trở nên dịu dàng hơn nhiều.

Ôn Duyệt ngón chân đều co rụt .

Trời ạ, đây là cuộc trò chuyện vớ vẩn và thô tục gì !

Cô lắc lắc đầu, đem những lời vứt khỏi đầu, sờ sờ nổi da gà, xoay xào rau.

“Mấy ngày tới, và lão Phương hai bọn họ sẽ thành phố.” Chu Diệu thêm củi trong bếp.

Ôn Duyệt “ồ” một tiếng, chớp chớp mắt cúi đầu về phía Chu Diệu: “Đi bán hàng mà chú Tôn mang về cho các ?”

Anh thuận miệng gật đầu, “Bán sớm để nghỉ sớm, mới thể dẫn em xem phim.”

“Hả? chắc là em sẽ bận lắm nha.” Đôi lông mi của Ôn Duyệt run rẩy, má lúm đồng tiền nhỏ chịu khống chế mà chạy , “Chờ em cũng bận xong nhé.”

Chu Diệu chằm chằm má lúm đồng tiền nhỏ của cô một lát, đó nâng cằm: “Được , em mới là bận rộn.”

Ăn cơm tắm rửa xong, Ôn Duyệt vẫn hưng phấn, ngủ .

Cô dứt khoát lấy giấy bút vẽ, ngày mai cô sẽ trang sức dựa theo bản vẽ, cô suy nghĩ một cách nghiêm túc, qua bao lâu cho đến khi tiếng gõ cửa từ bên ngoài vang lên.

“Thùng, thùng.”

“Hả? Ai đó?” Suy nghĩ của Ôn Duyệt cắt đứt.

Loading...