Hai chị em Lý Niệm Thu chuẩn trở về ăn cơm, Ôn Duyệt cản , bảo hai cứ ở Phương gia ăn cơm, lười qua lãng phí thời gian.
Lý Niệm Thu chút do dự, chịu nổi Ôn Duyệt năn nỉ ỉ ôi, cuối cùng vẫn là đồng ý.
Khoảng hai giờ chiều, các cô gái mới vội vàng chạy tới, mặt đều mang theo chút ngượng ngùng, ngừng nhỏ giọng xin , sợ Ôn Duyệt tức giận liền mướn bọn họ việc nữa.
“Không .” Ôn Duyệt thấy bọn họ như , trong lòng cảm thấy khó chịu, giọng mềm mại dịu dàng: “Mọi khi nào rảnh tới đây là , cần cố định thời gian, dù cuối cùng cũng là xem lượng thành phẩm của để trả tiền công.”
“Không cần lo lắng, sẽ đuổi việc .”
Cô mỉm mà , đôi mắt cong thành hình trăng khuyết, giọng mềm nhẹ ôn hòa mấy cô gái thở phào nhẹ nhõm một , trong mắt tràn đầy vui sướng cùng cảm kích.
“Cảm ơn, cảm ơn.”
“Không gì, mau việc .”
Ôn Duyệt dẫm máy may cả một buổi sáng, bả vai và cổ chút khó chịu, đến trong sân vận động một chút. Thời gian dài duy trì một cái tư thế bất động, thể dễ gặp vấn đề, đến lúc đó cũng để Niệm Thu bọn họ một lát vận động thể.
Cô vặn vặn cổ, đầu thấy Chu Diệu cũng từ trong phòng .
“Em mệt thì nghỉ ngơi .” Chu Diệu giơ tay đặt vai cô nhẹ nặng mà xoa bóp, thấp giọng : “Em cần cố gắng như , dù cũng mướn .”
Ôn Duyệt thoải mái mà nheo mắt: “Rảnh rỗi gì nha.”
Chu Diệu: “Em thể chỗ đó chuyện phiếm cùng bọn họ.”
Ôn Duyệt ngửa đầu , đầu tựa n.g.ự.c Chu Diệu, góc độ càng cho cằm của thêm rõ ràng: “Người khác đều đang nỗ lực việc, em đó cái gì cũng , còn lôi kéo bọn họ chuyện phiếm phân tâm, cũng thật quá đáng !”
Chu Diệu nhẹ, rũ mắt qua: “Em là bà chủ phát tiền cho họ, bọn họ sẽ ý kiến gì với em .”
“En mới như .” Ôn Duyệt liếc một cái, đầu vỗ vỗ mu bàn tay Chu Diệu, “Được , tiếp tục việc thôi.”
Vân Mộng Hạ Vũ
Buổi chiều dễ buồn ngủ.
Ôn Duyệt dẫm máy may, lôi kéo Tưởng Đông ở ghế nhỏ xâu chuỗi hạt, thuận tiện tâm sự hỏi một chút Lý Niệm Thu bát quái gì thể . Trong phòng quá yên tĩnh, cô liền ngủ.
“Bát quái ? Bát quái em nhiều!” Nhậm Nghiệp Lương ngáp một cái, Ôn Duyệt hỏi như lập tức lên tinh thần, “Thôn bên cạnh tên ngốc họ Lưu cũng , hắc, nó tốn hai trăm đồng cưới cho một cô vợ.”
Ôn Duyệt tuy rằng đó là ai, nhưng việc cũng gây trở ngại cô ăn dưa: “Ừ ừ, ?”
“Vợ của cùng với con rể của ở bên !” Nhậm Nghiệp Lương hạ giọng .
Ôn Duyệt sửng sốt hai giây, đó đột nhiên trợn tròn đôi mắt, theo thả nhẹ thanh âm: “A, thiệt giả, cụ thể tình huống như thế nào nha??”
Đừng là Ôn Duyệt, trong phòng trừ bỏ Chu Diệu và Phương Thạch Đào, còn Phương Lộ Lộ hiểu bọn họ cái gì, những khác đều nhịn mà dựng thẳng lỗ tai qua.
Chuyện quả thật chút hấp hẫn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-phu-nu-phao-hoi-trong-nien-dai/chuong-81.html.]
Nhậm Nghiệp Lương thấy bọn họ đều hứng thú, vẻ mặt khoe khoang: “Hai nhà bọn họ vốn dĩ ở gần , con rể vốn là trong xưởng ở trấn , vợ mang thai về nhà ở vài ngày, liền xin nghỉ theo trở về.
Kết quả mắt vợ của Lưu ngốc tử, hai vụng trộm với nhiều ! Cuối cùng là bởi vì của Lưu ngốc tử buổi tối vệ sinh động tĩnh, bắt tại trận……”
Nhậm Nghiệp Lương quả thật ít bát quái, từ thôn đến thôn khác, thậm chí trấn bên cạnh cũng .
Mồm miệng lưu loát, khả năng kể chuyện bát quái thua gì Lý Niệm Thu, đều thích thú lắng .
Vừa việc chuyện bát quái, thời gian trôi qua nhanh, chớp mắt liền tới giờ cơm tối. Mấy cô gái vội trở về giờ cơm tối, lượt buông xuống đồ đạc trong tay.
“ , vấn đề tiền công là nhận hàng ngày là nhận khi công việc thành?” Ôn Duyệt bọn họ hỏi.
Mấy cô gái hỏi đến sửng sốt, do do dự dự lựa chọn như thế nào, chỉ thể đầu xin giúp đỡ mà về phía Lý Niệm Thu.
Lý Niệm Thu: “ là kiến nghị khi thành công việc nhận luôn một , trả tiền mỗi ngày cũng , nhưng xem thể đem tiền giấu kỹ , nếu như trong nhà phát hiện……” Cô , tiếp tục .
“Vậy, thành công việc nhận một .” Ôn Duyệt cong cong đôi mắt: “Yên tâm, tiền nhất định sẽ trả cho , chúng đều thể mua hai chiếc máy may, trong nhà còn một chiếc nữa, cũng sẽ quỵt tiền của .”
Bọn họ xác thật lo lắng vấn đề , Ôn Duyệt như , hai chiếc máy may mới tinh trong phòng, trong lòng lúc mới thả lỏng.
Cũng đúng, thể mua ba chiếc máy may, trong nhà khẳng định thiếu tiền.
Sắc trời tối dần, Ôn Duyệt và Chu Diệu ăn cơm ở nhà bà nội Phương, đó tạm biệt trở về nhà .
Còn sân liền Chu Giang Hải và Lâm Phương ở cách vách cãi kịch liệt, ồn ào lớn đến mức nồi niêu xoong chảo đều ném đầy đất.
Hai con trai, còn hai vợ chồng Chu Thanh Sơn và Lưu Thúy Thúy ở bên cạnh khuyên.
Ôn Duyệt bên , nhỏ giọng lẩm bẩm câu: “Đáng đời.”
Cô còn cái gì, tầm mắt lơ đãng đảo qua giá phơi quần áo, thấy chiếc quần cộc bay theo gió, trong đầu đột nhiên hiện lên hình ảnh tối hôm qua.
“…… Chu Diệu, ngày hôm qua hơn phân nửa đêm giặt quần ?” Ôn Duyệt chớp chớp mắt, đầu về phía đàn ông bên .
Vẻ mặt Chu Diệu cứng đờ, mơ hồ đáp , sang chuyện khác: “… Anh nấu nước, chờ lát nữa còn tắm rửa.”
“Được nha.” Ôn Duyệt gật đầu, hỏi: “Anh gì mà hơn nửa đêm giặt quần, ban ngày thể giặt ? Tối hôm qua khỏi cửa liền thấy xổm chỗ , em hoảng sợ, còn tưởng rằng trong nhà trộm.”
“Quần ?”
Chu Diệu: “……”
Ôn Duyệt: “Có buổi tối uống nước cầm chắc ly nước đổ ?”
Chu Diệu vội vàng gật đầu: “ , cái cũng em đoán trúng, thật thông minh.”
Ôn Duyệt hừ tiếng: “Đó là đương nhiên.”