Ý nghĩ hiện lên trong đầu, bên gối liền an phận, nghiêng qua đối mặt với , tay chân đều quấn ở .
Cánh tay thon dài trắng nõn trực tiếp đặt thẳng lên mặt , bàn tay nho nhỏ lúc che mũi , hô hấp nhất thời chút khó khăn.
Chu Diệu: “……”
Anh nhẹ nhàng đẩy bàn tay mặt .
“Ừm ~!”
Ôn Duyệt phát âm thanh rầm rì bất mãn, một nữa dán qua, duỗi tay ôm chặt lấy đầu của Chu Diệu, ấn trong n.g.ự.c , gương mặt cô cọ cọ đỉnh đầu Chu Diệu hai cái, chép chép miệng, nhỏ giọng lẩm bẩm gì đó.
Cảm nhận khuôn mặt chạm một thứ mềm mại, nhiệt độ mặt Chu Diệu nháy mắt tăng vọt, cái mũi ngứa ngáy, thứ gì đó chảy bên ngoài.
Chu Diệu giơ tay lên sờ, đầu ngón tay cảm nhận sự ẩm ướt kèm theo mùi rỉ sắt......
Anh đột nhiên dậy, động tác lớn.
Ôn Duyệt đánh thức, ánh mắt mơ màng qua: “…… Làm ……?”
Dưới ánh trăng, cô thấy làn da màu lúa mạch của Chu Diệu đỏ rực, m.á.u từ mũi chảy xuống.
Ôn Duyệt lập tức liền thanh tỉnh.
“Sao chảy m.á.u mũi?” Cô dậy chuẩn xuống giường bật đèn, cản .
“Không , em tiếp tục ngủ .” Chu Diệu mặt đổi sắc mà lung tung: “Mới cẩn thận đụng mũi, xử lý một chút là .”
Ôn Duyệt biểu tình ngơ ngác: “Anh cũng quá cẩn thận……”
Vân Mộng Hạ Vũ
Chu Diệu ừ một tiếng, dậy xuống giường: “Em mau ngủ .”
“Ừm.” Ôn Duyệt ngoan ngoãn đáp lời, tiếp tục xuống Chu Diệu vẫn bật đèn mở cửa ngoài.
Sao cẩn thận đụng mũi chứ?
Vừa xuống liền cảm thấy buồn ngủ, ý thức Ôn Duyệt mơ mơ màng màng, trong đầu hiện lên một suy nghĩ: Thật là đụng trúng ? Nằm ở giường thể đụng chỗ nào, hơn nữa sắc mặt còn đỏ như ……
Ngay đó cô cơn buồn ngủ bao phủ, chìm giấc ngủ.
Chu Diệu khỏi phòng, dùng tay tùy tiện lau sạch m.á.u mũi, đến lu nước bên cạnh, trở tay cởi áo ba lỗ , lộ cơ bắp săn chắc. Anh múc nước chậu tạt lên mặt và , cho đến khi cảm giác khô nóng giảm một chút mới thở phào.
Lau khô những bọt nước mặt, Chu Diệu dựa vách tường bên cạnh, đôi mắt đen láy sâu thẳm lộ chút bất đắc dĩ.
Sớm muộn gì cũng sẽ Ôn Duyệt trêu chọc thành tên ngốc. Sao nguời khi ngủ thành thật như !?
Chu Diệu tắm hai nước lạnh mới bình tĩnh , nửa trần trụi, bước chân nặng nề trở phòng. Trên giường Ôn Duyệt ngủ thành hình chữ X, dường như bộ chiếc giường đều là của cô, chừa chỗ nào cho ai.
“…… Chậc.”
Chu Diệu tặc lưỡi, chằm chằm cô gái nhỏ giường mười giây, híp híp mắt, hai bước đến bên cạnh giường. Nhẹ nhàng đẩy tay chân đang chiếm giữ vị trí của , leo lên giường, đó trực tiếp dùng cánh tay dài của ôm Ôn Duyệt trong lòng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-phu-nu-phao-hoi-trong-nien-dai/chuong-93.html.]
Đặt đầu của cô gối lên cánh tay của , ôm cô thật chặt, đem đôi chân gây sự của cô kẹp giữa hai chân .
Cảm giác giam cầm khiến Ôn Duyệt nhíu mày giãy giụa hai cái, trong miệng phát tiếng rầm rì. cánh tay rắn chắc của Chu Diệu căn bản là thứ mà cô thể dùng chút lực đẩy , khi giãy giụa hồi lâu thoát cô đành từ bỏ, tự tìm một tư thế thoải mái cọ cọ tiếp tục ngủ.
Chu Diệu lòng, yên tâm mà nhắm mắt .
……
Trường học bắt đầu buổi tự học lúc 6 giờ rưỡi, lúc 5 giờ Ôn Duyệt thức dậy.
Ngủ sớm dậy sớm, Ôn Duyệt híp mắt cọ cọ hai cái, đột nhiên cảm giác mặt chút đúng, ấm áp mềm mại, nhưng cũng là mềm.
Cô theo bản năng cọ cọ, chạm cái gì đó cứng.
Ôn Duyệt mờ mịt mở mắt , ánh trăng ngoài cửa sổ tầng mây che đậy, ánh sáng trong phòng tối tăm, chỉ thể loáng thoáng thấy một ít hình dáng đại khái. Cô thấy mặt như một bức tường, là một bức tường .
Đập mắt cô chính là cơ n.g.ự.c rắn chắc, tầm mắt di chuyển lên , thấy hầu kết nhô lên gợi cảm, xuống bên là những múi cơ bụng săn chắc, nâng lên hạ xuống theo từng thở, thấy liền sờ.
Đầu óc Ôn Duyệt sững sờ trong giây lát: “……?”
Đây là cái gì? Thân thể của đàn ông? Còn tỉnh ngủ?
Cô chậm rãi, chậm rãi chớp đôi mắt, cử động một chút, phát hiện hai chân đang kẹp chặt. Cô nỗ lực rút tay , duỗi tay chọc chọc lên cơ n.g.ự.c ở mặt.
Đặc biệt co giãn, xúc cảm thực nhưng nhiệt độ cao.
Ôn Duyệt vô cùng vui vẻ chọc chọc hai cái, cơ n.g.ự.c lòng bàn tay chọc đột nhiên trở nên cứng rắn. Cô ngước mắt lên, đối diện với đôi mắt đen sâu thẳm của Chu Diệu, đáy mắt như một cơn gió lốc đen dày đặc, mãnh liệt mênh mông.
“Chào..... chào buổi sáng.” Ôn Duyệt ngượng ngùng mà thu hồi tay, đôi mắt cong cong, chút hổ: “Anh cũng tỉnh ? Tối hôm qua, em ngủ thành thật ?” Bằng ôm cô chặt như , động một chút cũng .
Chu Diệu nhướng mày, đáy mắt buồn ngủ dần dần tỉnh táo, đôi mắt đen tiếp tục thẳng Ôn Duyệt hỏi : “Em nghĩ như thế nào?”
“Hẳn là .” Ôn Duyệt động động chân, chớp chớp đôi mắt: “Em rời giường……”
Chu Diệu nhúc nhích.
Ôn Duyệt nuốt nước miếng: “Còn học……”
Chu Diệu lúc mới nới lỏng chân.
Ôn Duyệt dậy, bước qua Chu Diệu, mang giày liền lập tức chạy khỏi phòng.
Nhìn chằm chằm bóng lưng hoảng loạn của Ôn Duyệt, Chu Diệu nhếch khóe môi hừ một tiếng, chắp tay gối đầu, sâu kín thở dài một .
Ôn Duyệt mới rửa mặt xong, Chu Diệu liền từ trong phòng tới, ngáp dài ở bếp nhóm lửa: “Ăn mì, là trứng?”
“Em ăn cháo khoai lang đỏ.” Ôn Duyệt chớp chớp đôi mắt nhẹ giọng trả lời. Mỗi ngày đều ăn mì dễ ngấy, đặc biệt là tình huống thịt.
Có lẽ cuối tuần cô nên một cái chậu để thịt?
hiện tại thời tiết nóng để lâu , tủ lạnh……
“Chờ khi bán xong và chia lợi nhuận với Niệm Thu, chúng mua một cái tủ lạnh nhé?” Ôn Duyệt thương lượng với Chu Diệu đang vo gạo.