“A Từ.”
 
Ta gọi :
 
“Con sắp mười sáu ,  còn là đứa trẻ nữa.”
 
Nó ngẩng đầu, lặng lẽ  .
 
Diệp Kính Trúc thông minh khéo léo, Diệp Kính Từ cũng  kém.
 
Quan trọng hơn, nó là trưởng tử.
 
Nếu nó , nó    thể tranh đoạt.
 
“Con  từng nghĩ tới chuyện…” 
 
Ta ngập ngừng một chút:
 
“Làm hoàng đế ?”
 
Đến cả Phù Trụ, khi  câu  cũng biến sắc.
 
 Diệp Kính Từ   như chẳng  gì.
 
“Hồi nhỏ  nghĩ đến chứ.”
 
Nó cắn một múi cam:
 
“Hồi Dung phi còn sống, còn lúc con mới về bên mẫu hậu, từng  lén mẫu hậu và phụ hoàng  chuyện, họ lo con tâm thuật bất chính,  yên tâm để A Trúc ở gần con.”
 
Ta lặng lẽ lắng .
 
“Khi  con nghĩ,   như Dung phi  , chỉ cần  hoàng đế, ánh mắt của phụ hoàng và mẫu hậu sẽ chia bớt một phần từ A Trúc cho con?”
 
“   con hiểu  .”
 
Giọng nó nhẹ nhàng, điềm đạm:
 
“Họ chỉ là  thích con thôi.”
 
Ta “ừ” một tiếng:
 
“Hồi nhỏ vì chuyện  con còn  suốt đấy.”
 
Nó phá lên .
 
Cười xong , nó khom ,  hình thiếu niên  cao lớn,  mà vẫn giống như khi còn nhỏ,  phục  đầu gối .
 
“Hồi đó  hiểu,   thì hiểu .”
 
Ánh mắt nó sáng rỡ:
 
“Tôn nhi còn  hoàng tổ mẫu mà.”
 
“So với  hoàng đế, con   ở bên , bình an dài lâu hơn. Hồi nhỏ  nhặt con về từ bùn đất, con  quyết định , sẽ mãi ở cạnh .”
 
Ta khẽ xoa đầu nó:
 
“  cũng già , sẽ  một ngày,   .”
 
“Hoàng tổ mẫu yên tâm.”
 
Nó :
 
“Lúc đó tôn nhi nhất định sẽ ở bên . Với … tôn nhi  sợ.”
 
20
 
Ta  hoàng thái hậu đến tận tám mươi tuổi.
 
Từ hoàng thái hậu trở thành thái hoàng thái hậu.
 
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-thai-hau-ta-van-phai-cham-chau/12.html.]
Vị hoàng đế hiện tại là cháu trai , tên là Diệp Kính Trúc.
O mai d.a.o Muoi
Hắn còn  một  ca ca, tên là Diệp Kính Từ, từ nhỏ   nuôi dạy bên , giờ là một vương gia rảnh rỗi   thực quyền.
 
Chính vì rảnh, nên thường xuyên  cung bầu bạn với . 
 
Có lúc thấy  buồn bực, nó còn lén lút “bắt cóc”   khỏi cung, đưa về vương phủ của nó chơi.
 
Vì chuyện  mà tiểu hoàng đế của  giậm chân mấy ,  nào cũng  ca ca dùng vài câu  khéo mà đẩy lùi trở về.
 
À, còn cả đứa con trai từng  hoàng đế của  nữa, giờ  thành Thái thượng hoàng, cùng với con dâu – tức đương kim thái hậu.
 
Hai  bọn họ cũng cho rằng đứa cháu lớn của  dắt   gây rối.
 
 từ nhỏ nó   với  nhất.
 
Lời phụ mẫu nó , tai trái  , tai   lọt .
 
Hôm  là Tết Thượng Nguyên, kinh thành  hội đèn lồng cực .
 
Ta từ sớm  bảo cháu lớn đến đón   ngoài cung chơi.
 
Đèn cung, đèn lưu ly  , cả đời   xem chán .
 
Còn  thú vị bằng những chiếc đèn giấy dân gian .
 
Dạo một tối hội đèn, đoán bao nhiêu là câu đố đèn.
 
Trên đường về trong xe ngựa,  tựa  đệm lim dim.
 
Buồn ngủ lắm .
 
Mơ hồ  cháu lớn gọi :
 
“Tổ mẫu, sắp về tới , về nhà ngủ tiếp nhé?”
 
Ta lơ mơ gật đầu: 
 
“Ừm, ừm, …”
 
Đột nhiên chẳng vì cớ gì,  gọi nó: 
 
“A Từ…”
 
Nó “” một tiếng, ghé sát : 
 
“Sao thế ạ?”
 
“A Từ…”
 
Ta như đang mơ,  thấy hình ảnh đứa bé bùn đất  bò trong vũng nước.
 
“A Từ đừng sợ,  tổ mẫu ở đây…”
 
Giọng của A Từ vang bên tai, khi xa khi gần.
 
Nghe trầm đục, nhưng  kiên định:
 
“Tôn nhi  sợ.”
 
Nó  hỏi : “Tổ mẫu,  đang  gì thế?”
 
Ta đang  ?
 
Ta  đấy. 
 
Ta kiêu hãnh.
 
Ta sống hai kiếp , nuôi dạy con cháu, đứa nào cũng giỏi giang lắm !
 
(Toàn văn )