Xuyên Thành Thê Tử Bỏ Trốn Của Nhiếp Chính Vương - Chương 54

Cập nhật lúc: 2025-03-27 10:53:09
Lượt xem: 14

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1B8nPQWmqZ

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Cộng điểm trừ điểm, tính tới tính lui, cuối cùng điểm của Lệnh Bạc Chu lúc nào cũng nhiều hơn điểm trừ.

 

Mạnh Hoan đây từng yêu đương, nhưng bạn từng dạy rằng khi cân nhắc nên ở bên ai , thể phép toán cộng trừ. Nếu điểm luôn cao, lẽ đó là phù hợp.

 

Mạnh Hoan nghĩ rằng điểm của Lệnh Bạc Chu cùng lắm chỉ ở mức trung bình, nhưng khi xem một lượt, ngạc nhiên phát hiện hiểu trừ điểm nổi.

 

Cứ mỗi nghĩ một lý do để trừ điểm, ngay lập tức tìm một lý do lớn hơn để cộng điểm.

 

Ví dụ như đối xử với , kiên nhẫn với , ép ngủ sớm, bớt giao bài tập cho từ chỗ Sơn Thư, và quan trọng nhất - Lệnh Bạc Chu đối với giống với bất kỳ ai khác.

 

Thật sự… thiên vị.

 

Ví dụ như hôm nay, cố tình đến nha môn chứng.

 

Lệnh Bạc Chu vốn mấy hứng thú với việc khỏi phủ do mắt , nhưng sáng nay Mạnh Hoan căng thẳng vì đến nha môn, liền :

"Phu quân cùng Hoan Hoan, ở bên cạnh , Hoan Hoan sẽ sợ nữa."

 

, Mạnh Hoan mắc chứng sợ xã hội, sợ quan viên, nhưng chỉ cần Lệnh Bạc Chu ở bên, gì cũng thấy yên tâm.

 

Mạnh Hoan đỏ tai, cúi đầu xuống. Lệnh Bạc Chu thật sự với .

 

, càng hy vọng An Thùy nhanh chóng cút , đừng ở kinh thành kẻo đêm dài lắm mộng, chẳng may thế giới tự sửa chữa, kéo đến Kiến Châu thì hỏng mất!

 

Trong lúc Mạnh Hoan đang tính toán trong đầu, bên tai vang lên giọng trầm thấp của Lệnh Bạc Châu:

"Hoan Hoan để ý đến mắt của ?"

 

Mạnh Hoan ngẩn : "Hả?"

 

Cậu thốt một tiếng "hả", chợt nhớ đến hai câu hỏi hỏi đó thể hiểu lầm. Đôi mắt của Lệnh Bạc Chu vốn , nhất định nhạy cảm, mà còn hỏi khi nào thì thể khỏi, khi nào khiến cảm thấy khó chịu ?

 

Mạnh Hoan vội : "Không ."

 

thực sự trừ mấy điểm vì bệnh mắt của .

 

"…"

 

Mạnh Hoan chút căng thẳng, một lúc lâu mới :

"Ai cũng sợ phiền phức, nhưng…"

 

Lệnh Bạc Chu mắt môi nhợt nhạt, mím nhẹ, ánh mắt hướng về phía . Có lẽ do cuộc đối thoại khiến thất thần, những ngón tay thon dài khẽ gõ lên thành ghế, như đang suy nghĩ điều gì đó.

 

Mạnh Hoan cảm thấy cổ họng khô khốc, câu chút khó khăn:

"Ta nguyện ý chịu phiền phức từ ngài."

 

Nói xong, bỗng thấy nhẹ nhõm hơn nhiều.

 

Lệnh Bạc Chu quyền thế, dù mắt thấy, nhưng bên cạnh cả đám thái giám và tùy tùng, chỉ cần một trong đó cũng đủ chăm sóc chu , tính tính , sẽ trở thành gánh nặng của Mạnh Hoan.

 

Mạnh Hoan vẫn sẵn lòng dắt đường, giúp mặc y phục, gắp thức ăn cho , nửa đêm giúp tiểu. Cậu thể rằng những việc thú vị gì cho cam, nhưng… nguyện ý .

 

Ngay cả khi ở trong phủ vương gia, Mạnh Hoan nghĩ, nếu chỉ là một gia đình nhỏ bình thường, mỗi ngày đồng cày cấy, tối về ăn chung một bữa cơm với Lệnh Bạc Chu, cùng ruộng xem thu hoạch, đến tối chui ổ chăn, chắc chắn Lệnh Bạc Chu sẽ hầu hạ , chuyện giỏi.

 

Hơn nữa hai bọn họ con cái, áp lực cuộc sống cũng lớn, Lệnh Bạc Chu trai, giỏi giang, còn cưng chiều hết mực. Nếu tính , chẳng khác nào đang nuôi một ông chồng rảnh rỗi, thỉnh thoảng sẽ "mù" một chút…

 

Mạnh Hoan tưởng tượng đến khung cảnh đó, hiểu hai tai đỏ bừng.

 

Mặc dù chi phí ăn mặc đều do Lệnh Bạc Chu lo, nhưng thỉnh thoảng tưởng tượng rằng đang "nuôi" cũng tệ.

 

Trong lúc mải suy nghĩ, Lệnh Bạc Chu dường như bật khẽ, nhẹ nhàng nắm lấy tay .

 

Giọng mang theo sự cảm khái:

"Hoan Hoan đối với phu quân nhất."

 

"…"

 

Mạnh Hoan đầu .

 

Chỉ một câu "nguyện ý chịu phiền phức từ ", mà vui đến ?

 

Mạnh Hoan kìm , chút tự chủ mà nghiêng tới, hôn nhẹ lên khóe môi .

 

Trong lòng lặng lẽ nhẩm một câu:

 

Team Hạt Tiêu

Ta sẽ còn đối với ngài hơn nữa.

 

---

 

Quay về phủ vương gia, thái y chờ sẵn trong đại sảnh để chữa trị mắt cho Lệnh Bạc Chu.

 

Phương pháp chữa trị cũng chỉ châm cứu và uống thuốc hằng ngày.

 

Chu thái y nghiêm túc, lặng lẽ chờ Lệnh Bạc Chu phối hợp. Theo tính khí đây của Lệnh Bạc Chu, quá để tâm đến chuyện chữa bệnh, thường thì lười nhác, thậm chí đôi lúc còn chút phản nghịch hiếm thấy.

 

hôm nay, khóe môi vương nụ mơ hồ. Sau lưng nửa cái đầu, chính là tiểu phu nhân của .

 

Có lẽ do lúc nãy xe ngựa Mạnh Hoan hôn , tâm trạng Lệnh Bạc Chu vô cùng vui vẻ. Sau khi xuống, Du Cẩm tháo tấm lụa trắng che mắt .

 

Mạnh Hoan ở bên cạnh chăm chú quan sát, mắt mở to đầy mong đợi, mỗi khi Chu thái y cắm một cây kim, hỏi:

 

"Đau ?"

 

"Đau ?"

 

"Đau lắm nhỉ?"

 

"Aiya…"

 

Mạnh Hoan ôm n.g.ự.c như nàng Tây Thi đau lòng, thống khổ thôi.

 

Chu thái y suýt nữa cầm kim vững, : Lúc thần chữa bệnh, liên quan thể lui ngoài ?

 

Ông kiểm soát lực đạo, nhẫn nhịn lắm mới đuổi , cuối cùng cũng dùng hết ngân châm.

 

Mỗi trị liệu kéo dài nửa canh giờ. Xong việc, Chu thái y chuẩn rời , khi liền hỏi:

 

"Vương gia thấy bóng dáng gì ?"

 

Lệnh Bạc Chu: "Không thấy."

 

Chu thái y vuốt râu, : "Thần hiểu, vương gia cứ tiếp tục uống thuốc như thường." Nói xong, ông liền rời .

 

Thấy ông rõ điều gì, Mạnh Hoan sốt ruột hỏi: "Còn mất bao nhiêu ngày nữa?"

 

Lệnh Bạc Chu rửa tay sạch sẽ, đầu ngón tay còn đọng vài giọt nước, giọng bình thản: "Đôi khi một hai ngày, ba năm ngày, khi hơn mười ngày, rõ ràng lắm."

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-the-tu-bo-tron-cua-nhiep-chinh-vuong/chuong-54.html.]

Mạnh Hoan thở dài: "Haiz."

 

Cứ kéo dài mãi thế , cảm giác như lỡ dở bao nhiêu chuyện.

 

"Có nóng ruột cũng giải quyết gì." Lệnh Bạc Chu mỉm , nhẹ giọng : "Chiều nay Hoan Hoan luyện chữ ? Để phu quân bồi bạn."

 

Tâm trạng Mạnh Hoan lập tức lên hẳn.

 

Lệnh Bạc Chu mà cùng học chữ thì đúng là chỗ dựa. Sơn Thư dám mắng , thước cũng dám quất. Bình thường Sơn Thư tuổi cao, đôi lúc còn ngủ gật, nhưng khi mặt Lệnh Bạc Chu, giữ tác phong nghiêm chỉnh, ngay cả ngủ cũng dám ngủ.

 

Trước đây, mỗi bệnh cũ của Lệnh Bạc Chu tái phát, bầu khí trong vương phủ đều trầm lặng như chết, sợ nhất là vô tình chọc giận , khiến vui mà trách mắng. hôm nay thấy một câu:

 

"Mọi rảnh rỗi thì cứ ngoài dạo một vòng ."

 

Câu nghĩa là để thư giãn một chút, bình thường chỉ những dịp lễ tết mới thấy.

 

---

 

Bên hồ sen, gió mát thổi nhè nhẹ, Mạnh Hoan cúi đầu chấm bút lông mực, chăm chú những chữ học thuộc hôm nay. Sơn Thư cũng thu bút mực .

 

Bỗng nhiên, một giọng hào sảng vang lên bên tai: "Bái kiến vương gia, vương phi."

 

Mạnh Hoan ngẩng đầu lên, thấy một nam nhân vẻ ngoài tuấn tú, đôi mắt đào hoa, ánh mắt chan chứa ý , cúi đầu chữ giấy: "Vương phi hôm nay học đến ?"

 

Mạnh Hoan ngớ một lát, nhận đây là Thẩm Thanh Ngọc, con trai của thượng thư bộ hộ, gặp đó.

 

Người vẻ tự nhiên, còn đợi Mạnh Hoan trả lời, :

 

"Thiên tự văn ? Vẫn học xong ? Ha ha ha, vương gia lúc nhỏ thông minh tuyệt đỉnh, nhớ ba bốn tuổi thể thuộc lòng . Ha ha ha, bây giờ vương gia cũng học thế? Hay thật, cũng nên để ngài trải nghiệm nỗi khổ của bình thường một chút, chỉ khổ cho vương phi thôi."

 

Mạnh Hoan: "…"

 

Trong nguyên tác, nhân vật quan hệ với Lệnh Bạc Chu, tính tình hài hước, gần gũi, ai gặp cũng dễ quen nên nhân duyên .

 

Mạnh Hoan che giấy , sang hỏi Lệnh Bạc Chu: "Hắn đang chê ngốc ?"

 

Lệnh Bạc Chu dừng mỉm : "Thẩm Nhị từng học ở Thanh Lộc Học Viện nhưng giải đề bài của , chỉ vẽ mỹ nhân giấy, chuyện ai cũng , đừng trêu chọc nội tử nữa."

 

(Nội tử chính là cách gọi vợ trong nhà.)

 

Mạnh Hoan liếc một cái, tai đỏ lên. Thẩm Thanh Ngọc lập tức mặt đáng thương:

 

"Vương gia công kích . Ở nhà thì thê tử mắng, ngoài thì vương gia chọc ghẹo, đúng là trong ngoài đều ."

 

Lệnh Bạc Chu để ý đến mấy lời đùa cợt của : "Phụ ngươi sai ngươi đến ?"

 

" ." Thẩm Thanh Ngọc quét mắt xung quanh, giọng điệu lười biếng, "Vương gia đúng là thẳng thắn, chẳng chút dạo đầu nào, thật sự quá nhàm chán. Không vương phi từng mắng ngài vô vị nhỉ?"

 

Trần An khẽ ho một tiếng, gương mặt già nua chút đỏ bừng.

 

Mạnh Hoan hiểu, mắt mở to, vẻ mặt vô cùng phức tạp.

 

Lệnh Bạc Chu hạ mắt: "Bớt mấy lời tục tĩu ."

 

"..." Thẩm Thanh Ngọc gật đầu : "Phụ bảo đến hỏi chuyện chia tiền."

 

Lệnh Bạc Chu vẫn yên, nhưng phần lưng dựa ghế, rõ ràng thẳng hơn một chút: "Nói thế nào?"

 

"Phụ đang sốt ruột." Thẩm Thanh Ngọc nhấp một ngụm . "Số thuế muối kiểm kê nhập ngân khố, chút dư dả. Các bộ mùi liền nhào tới, ai cũng xin tiền. Hết Dự phủ gặp hạn hán cần tiền, đến Hoãn phủ lũ lụt cũng xin tiền. Hoàng thượng xây lăng cũng đòi tiền, quân lương cần tiền, hải quân cũng cần tiền. Tông thất cũng xin, bổng lộc quan viên còn nợ cũng trả. Ý của phụ là tiêu nhanh tiền , dùng những việc cần thiết, tránh để hỏi hỏi ."

 

Ban đầu, Mạnh Hoan định rời , nhưng thấy Lệnh Bạc Chu ý tránh , cũng tò mò lắng cuộc trò chuyện, cố gắng hiểu rõ vấn đề.

 

Lệnh Bạc Chu bình thản hỏi: "Ý của các lão thần như thế nào?"

 

"Lão các khanh ý kiến khác ." Thẩm Thanh Ngọc chậm rãi : "Cụ thể, Cư Các Lão đề nghị ưu tiên chi trả những khoản quan trọng , như lăng tẩm của hoàng thượng, quân lương và kinh phí hải quân. Hiện nay biên giới thường xuyên biến, nạn Uy khấu mới tạm lắng, thể phòng . Còn Thứ Phụ Trần thì chủ trương tiên trấn an dân chúng, giải quyết nạn đói ở Dự Hoãn. Nếu dân cơm ăn, dồn đến đường cùng, chắc chắn sẽ loạn."

 

Mạnh Hoan trái , mà nửa hiểu nửa .

 

"Hoàng thượng ?"

 

"Người xây lăng, còn dựng một tòa Kỳ Cung, để thờ các danh thủ cờ vây từ triều đến nay. Ngài sẽ chuyển đến Kỳ Cung ăn ngủ." Thẩm Thanh Ngọc với vẻ mặt nghiêm túc.

 

Lệnh Bạc Chu khẽ nhíu mày, thở trở nên trầm trọng hơn, nhưng vội bày tỏ ý kiến, chỉ tiếp tục hỏi: "Còn phụ ngươi nghĩ thế nào?"

 

"Ông phân bổ cho mỗi bên một ít, tiết kiệm chi tiêu. Dân chúng nhất định trấn an, nếu chuyện xảy , ai cũng gánh nổi. Bổng lộc của quan viên nợ quá lâu , cũng nên phát một phần. Còn quân lương, hiện nay Liêu Đông đang gấp nhất, chắc chắn chi. Riêng lăng tẩm của hoàng thượng…ngài vẫn còn trẻ, cần vội."

 

Lệnh Bạc Chu cuối cùng cũng gật đầu: "Phụ ngươi đúng là trung quân ái quốc."

 

Thẩm Thanh Ngọc khẽ: " phụ quyền quyết định. Dù ông quản lý ngân khố, nhưng quyền phê chuẩn cuối cùng vẫn trong tay nội các và Lễ Giám Ty, tức là do Cư Các Lão, Thứ Phụ Trần và vương gia quyết định."

 

Mạnh Hoan trái , cố gắng hiểu thêm một chút.

 

Lệnh Bạc Chu cất giọng trầm : "Phụ ngươi cấp tiền cho hoàng thượng, để bổn vương kẻ ?"

 

Thẩm Thanh Ngọc ha ha: "Ngoài vương gia , ai dám chuyện ? Ai cũng , hoàng thượng chỉ lời vương gia, ngoài ngài , ai khuyên nhủ ngài ."

 

Lệnh Bạc Chu hiếm khi im lặng một lát.

 

Tuyên Hòa Đế vẫn còn là một đứa trẻ, ai cho ngài thứ gì, ngài sẽ thích đó.

 

Hiện giờ, ngài lăng tẩm và Kỳ Cung. Hai vị các lão đều ngân khố eo hẹp, dân chúng lầm than, nhưng vẫn dành một phần ngân sách cho hoàng thượng, mục đích chính là lấy lòng ngài .

 

Nếu cấp tiền cho hoàng thượng, chắc chắn ngài sẽ tức giận, mà nếu mất sự tín nhiệm của ngài , sinh tử chỉ cách một ý niệm.

 

Lệnh Bạc Chu trầm giọng: "Ngày mai bổn vương cung, trực tiếp hỏi ý hoàng thượng."

 

"Vậy thì quá." Thẩm Thanh Ngọc coi như truyền đạt xong lời của phụ , liền nhấc chén lên uống một ngụm, ánh mắt vô tình rơi Mạnh Hoan, thấy đang cau mày suy tư.

 

Hắn hỏi: "Vương phi cảm thấy nên phân chia ngân quỹ thế nào?"

 

"…"

 

Mạnh Hoan ngờ chủ đề xoay sang .

 

"Hả? Ngươi hỏi á?"

 

Cậu theo phản xạ sang Lệnh Bạc Chu, cảm giác như học sinh thầy giáo bất ngờ gọi tên, chút bối rối nhưng kịp nghĩ nhiều, đành thử :

 

"Dành phần lớn cho dân chúng?"

 

" ."

 

Thẩm Thanh Ngọc tán đồng, nhưng trong nụ mang theo một chút chua xót.

 

"Xem , ngay cả vương phi cũng hiểu đạo lý , mà trong triều vẫn chịu như thế."

...

Loading...