Xuyên Thành Thê Tử Bỏ Trốn Của Nhiếp Chính Vương - Chương 69
Cập nhật lúc: 2025-04-30 14:21:58
Lượt xem: 4
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/40SymCNlPk
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
“……”
Chỉ mới ngày đầu tiên.
Lại phải gặp mặt Lệnh Bạc Chu rồi sao?
Team Hạt Tiêu
Có phải hơi quá nôn nóng, không giữ được bình tĩnh rồi không?
Trên đường mang theo đèn lồng đi đến lao ngục vương phủ, Mạnh Hoan trong lòng cứ lấn cấn mãi, nhưng diễn xuất của Trần An thì đúng là cao tay, nói: “Nửa đêm đánh thức gia nhân không tiện, nếu con chưa ngủ, giúp thúc thúc cầm đèn. Nếu có thể khiến vương gia nhớ được mặt thì càng tốt.”
Trần An xưa nay nghiêm nghị, vậy mà cũng vì muốn cậu gặp vương gia mà nói dối đầy nghiêm túc, Mạnh Hoan thật sự cảm thấy áy náy.
Lao ngục vương phủ, giữa đêm tối lạnh lẽo, giam giữ những tội phạm đầu tóc bù xù, dơ bẩn, mùi m.á.u tanh quen thuộc xộc vào mũi, nam nhân nữ nhân đều có. Phía trước ngọn nến lay động, một nam nhân dùng tay dài chống trán ngồi trên ghế, áo bào vương gia rực rỡ sang quý, đang cầm một bát trà bằng một tay.
“……”
Từ xa, ánh mắt Lệnh Bạc Chu chạm vào ánh mắt cậu.
Lệnh Bạc Chu cụp mắt, ánh nhìn lạnh nhạt dời đi.
“……”
Cũng giỏi diễn thật!
Trần An bước lên nói chuyện, Mạnh Hoan lặng lẽ đứng ở cửa, đóng vai một tiểu sai hợp cách. Cậu lúc này mới phát hiện có một người đang bị treo ngược trên xà nhà, toàn thân đầy m.á.u thịt, khiến cậu vô thức lùi lại một bước.
“Vương gia...” Trần An hỏi: “Có chuyện gấp gì sao?”
Lệnh Bạc Chu vẻ mặt nghiêm trọng: “Thôi Lãng đã trốn thoát.”
Nghe đến đây, Mạnh Hoan không kìm được quay đầu nhìn.
Trần An cũng rất bất ngờ: “Cái gì?”
“Bản vương đã phái Lạc Thiên hộ đến chặn đường hắn về Thôi phủ, nếu có thể g.i.ế.c thì giết, nhưng hắn chắc đã biết bị bản vương để ý, nên sau khi rời hoàng cung không về phủ mà trốn thẳng ra ngoài thành, đi lẩn vào núi, không biết là ở nhà bằng hữu hay ẩn trong ngôi chùa nào trên núi sâu.”
Lệnh Bạc Chu ngẩng đầu ra hiệu: “Người của Lạc Thiên hộ chỉ bắt được một gia nhân quay về phủ, giờ chỉ còn cách tra khảo người đó để lấy lời khai.”
“Thì ra là vậy.” Trần An vẻ mặt suy tư.
Ông là trưởng sử vương phủ, phụ trách chính vụ trong phủ, đêm nay rõ ràng không thể ngủ rồi, phải thẩm ra manh mối từ tên gia nhân này mới được.
Ông ho khẽ một tiếng, không biết là cố ý hay vô tình: “Thuộc hạ hiểu, lập tức tiến hành thẩm vấn. Vương gia hãy bảo trọng long thể, sớm quay về nghỉ ngơi.”
Nói rồi, ông nghiêng đầu nói khẽ với Mạnh Hoan: “Hiền điệt, quay về báo với thẩm, đêm nay ta không về, bảo thẩm sớm nghỉ đi.”
Mạnh Hoan “dạ” một tiếng, định rời đi.
Lệnh Bạc Chu nghiêng đầu, như vừa nhìn thấy cậu, mở miệng trò chuyện: “Trần An, đây là cháu trai của ngươi sao?”
Trần An đưa ra lời thoại đã chuẩn bị sẵn: “Là tôn tử của tỷ tỷ mẫu thân thuộc hạ, ở nhà không có việc gì, đưa đến kinh thành nhờ thuộc hạ kiếm cho chút việc làm, mới đến chiều nay.”
Mạnh Hoan dừng bước, ngẩng đầu nhìn Lệnh Bạc Chu.
Có một tên thị vệ phía sau khẽ nhắc: “Vương gia hỏi ngươi đấy! Mau quỳ xuống!”
“…………”
Quỳ, quỳ gì chứ? Không thể nào!!
Mạnh Hoan mặt đầy lúng túng, liếc nhìn thị vệ rồi lại nhìn Lệnh Bạc Chu. Lệnh Bạc Chu rõ ràng nghe được lời kia, giọng trầm thấp: “Không cần câu nệ lễ tiết. Trần An chi điệt, ngẩng đầu lên.”
Giọng nói Lệnh Bạc Chu xa cách lạnh nhạt, nhưng âm điệu lại trầm thấp dễ làm người động tâm.
Rõ ràng là muốn trò chuyện với Mạnh Hoan.
Mạnh Hoan ngẩng đầu, đối mặt với ánh mắt hắn.
Lệnh Bạc Chu giọng ôn hòa, ánh mắt lấp lánh ánh sáng tối mờ: “Năm nay bao nhiêu tuổi rồi?”
Mạnh Hoan: “Mười tám ạ.”
“Trông còn nhỏ.” Lệnh Bạc Chu cười nhẹ: “Đến kinh thành mưu sinh, ngươi biết làm gì?”
Mạnh Hoan: “Biết thư họa, vẽ chân dung, vẽ bản đồ.”
“Vậy à?” Lệnh Bạc Chu hơi nhướn giọng, “Trùng hợp thật, vương phi cũng biết vẽ.”
“…………”
Câu này.
Thật giống như.
Tra nam ở bên ngoài.
Tìm thế thân của bạch nguyệt quang.
Á…
Mạnh Hoan u sầu nói: “Thảo dân ngu dốt, không dám sánh với vương phi.”
Khóe môi Lệnh Bạc Chu khẽ nhếch.
Được lắm, học được cách đấu khẩu với hắn rồi.
Trần An cười ha ha chen vào: “Vương gia và vương phi ân ái tình thâm, vừa mới đến Minh Ba Tự mà vương gia đã nhắc suốt cả ngày rồi.”
Lệnh Bạc Chu “ừm” một tiếng: “Bản vương và vương phi thực sự tình cảm rất sâu.”
Hắn ngừng lại một chút, như trưởng bối căn dặn hậu bối, thản nhiên nói: “Tiểu điệt à, nếu muốn lập thân tại kinh thành thì hãy học hỏi thúc thúc Trần trưởng sử của ngươi, người thông minh mà không kiêu ngạo, suy xét chu toàn, theo học vài năm, sau này ắt thành đại nghiệp.”
Câu này, xem như ngầm cho phép Mạnh Hoan theo Trần An theo quân.
Mạnh Hoan: “Tạ ơn vương gia chỉ điểm.”
Một lần đối đáp, thứ bậc rõ ràng, nhưng theo tính cách lạnh lùng của Lệnh Bạc Chu, dù có xem trọng Trần An mấy mà nói vài câu thế này với cháu trai hắn đã là tận tình tận nghĩa, nói thêm nữa thì quá kỳ lạ rồi.
Quả nhiên, Lệnh Bạc Chu đứng dậy, kết thúc đối thoại với Mạnh Hoan, thái giám lập tức đỡ hắn.
“Trần An, ngươi cứ từ từ thẩm vấn, bản vương về đây.”
Trần An vội nói: “Cung tiễn vương gia.”
Lệnh Bạc Chu đi qua hành lang tối, đến bên Mạnh Hoan thì dừng lại, nghiêng mắt nhìn cậu một cái, ánh mắt đen láy mang theo khí lạnh, khóe môi như có như không nở nụ cười.
Mạnh Hoan lui về một bên, nhìn hắn.
Ánh nhìn chỉ dừng lại trong chốc lát.
Lệnh Bạc Chu bước vào hành lang tối, để lại một câu: “Trời đã khuya, cử một người thắp đèn, đưa hiền điệt của Trần An về.”
Bóng dáng xa dần.
Mạnh Hoan ngẩng đầu, nhìn theo chiếc đèn lồng đèn dần khuất xa.
Lệnh Bạc Chu nói chuyện với cậu rất khéo. Không hỏi tên cậu, luôn dùng "hiền điệt Trần An" để gọi, như thể việc hạ cố nói chuyện vài câu này là nể mặt Trần An mà thôi.
Thế nhưng…
Mạnh Hoan cúi đầu, lòng dậy lên gợn sóng.
Lệnh Bạc Chu nghĩ gì, cậu đều hiểu.
Từ lao ngục đến viện của Trần An phải đi mất hơn mười phút, trời tối lại âm u, một mình cậu chắc chắn sẽ sợ, Lệnh Bạc Chu biết điều đó nên mới bảo người đưa cậu về.
Mạnh Hoan quay đầu, lại nhìn Trần An.
Trần An từ tốn mỉm cười: “Ở đây không cần hiền điệt, về ngủ đi, cũng nhắn với thẩm không cần chờ ta.”
Mạnh Hoan cuối cùng cũng gật đầu, được hộ vệ trong phủ đưa về viện Trần An.
Đêm lạnh như nước, Trương thị ngồi dưới ánh trăng thắp đèn, đang khâu áo cho Trần An mặc khi theo quân, bên cạnh còn đặt vải mới, may thêm một bộ cho Mạnh Hoan.
Lệnh Bạc Chu xuất chinh là chuyện sớm muộn, người nhà các mưu sĩ trong phủ đã sớm bắt đầu chuẩn bị cho việc chồng mình theo quân, người thì đế giày, người thì may áo.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-the-tu-bo-tron-cua-nhiep-chinh-vuong/chuong-69.html.]
Lệnh Bạc Chu cũng trở nên bận rộn, bận rộn với công tác chuẩn bị trước khi xuất chinh, đối phó với nhà họ Thôi, điểm binh, còn phải tranh cãi với người trong triều đình.
Mấy ngày nay, Mạnh Hoan thì cứ đi theo sau Trần An chạy việc vặt, đóng vai cháu trai siêng năng.
Đêm khuya, vạn vật tĩnh lặng.
Mạnh Hoan vốn đang nằm trên giường, nhưng trở mình mãi không ngủ được, đành ngồi dậy ra sân viện, chống cằm lim dim buồn ngủ.
Từ chín đến mười giờ, là khoảng thời gian khiến cậu có chút xấu hổ.
Theo thường lệ, vào giờ này lẽ ra cậu và Lệnh Bạc Chu đã ở trong tẩm điện, gia nhân đề cho lui, toàn tâm toàn ý tận hưởng khoảng thời gian ngọt ngào thân mật. Nếu là trước đây thì có lẽ chẳng có gì, ngủ một giấc là xong, nhưng kể từ khi thân mật hơn, hai người lại hình thành thói quen đến bây giờ, trong lòng cậu luôn có chút rối bời.
Hai người vừa mới tân hôn, tình cảm lại sâu đậm, tuổi còn trẻ, mỗi ngày đều chan chứa tình yêu và sức sống, chỉ có mỗi buổi tối mới là lúc giải tỏa hết mọi thứ.
Đó là chuyện sinh lý. Lệnh Bạc Chu thì như nhà cũ bốc lửa, mỗi lần muốn thì mãnh liệt không kiềm chế, nếu vài ngày không gần gũi, đến lúc gặp lại đầu tiên sẽ vô cùng cuồng nhiệt, như thể phải trút hết bao ngày kìm nén.
Thân thể Mạnh Hoan cũng đã quen với những đòi hỏi của hắn.
Trước đây không cần nói gì, Lệnh Bạc Chu cũng sẽ tự biết cách khiến cậu thỏa mãn.
Nhưng giờ đây, đôi phu thê đã xa cách một thời gian, Mạnh Hoan mới phát hiện, thì ra bản thân cũng sẽ nhớ nhung, cũng sẽ có khát khao.
"…Haizz."
Mạnh Hoan xoa trán, vẻ mặt u sầu.
Cậu không ngờ một học sinh cấp ba trong sáng như mình, lại có ngày vì nhớ chồng mà đến nửa đêm cũng không ngủ được, ngồi thẫn thờ trong sân viện.
Đột nhiên có tiếng động ngoài cửa.
Trần An ngáp dài bước ra, trong tay cầm một phong thư: “Đây là danh sách lần này theo quân, hiền điệt có thể giúp ta đưa đến Ty trưởng sử không?”
Mắt ông mệt mỏi, trông như sắp kiệt sức. Mạnh Hoan lập tức thu lại dòng suy nghĩ, nhận thư: “Được, để con đi.”
Trần An giao cho cậu làm mấy việc kiểu này, thường là để thể hiện sự hiện diện trước mặt người khác.
Lần này bảo cậu đưa thư, chắc cũng là để cậu gặp ai đó.
Đúng lúc cậu không ngủ được, đi một chuyến xem như vận động giải tỏa bớt.
Từ hậu phủ đến tiền phủ có một đoạn rừng nhỏ, đi mất khoảng một phút, bên cạnh còn có một viện hoang từng giam giữ phi tần phạm tội, sau này một phi tần đã tự vẫn xuống giếng. Con đường này ban ngày đi còn âm u rợn người, huống chi là ban đêm.
Mạnh Hoan trong lòng hơi căng thẳng, vừa đi đến ngã rẽ thì thấy một thái giám cầm đèn lồng đứng đó, mỉm cười nói: “Mời.”
“…Hả?”
Thái giám không nói gì thêm, chỉ quay lưng đi vào rừng.
Mạnh Hoan chớp mắt, mơ hồ cảm thấy có điều gì đó.
Không xa, trong màn đêm tối mịt, có một bóng dáng cao lớn đứng đó, dưới ánh sáng lờ mờ, hoa văn nơi tay áo và cổ áo đều toát lên vẻ quý phái, kéo dài thành một cái bóng đen thẫm dưới chân.
Tim trong lồng n.g.ự.c cậu bất chợt đập mạnh.
Một âm thanh nghẹn nơi cổ họng, suýt nữa đã bật thốt lên, nhưng lại không phát ra tiếng.
Mạnh Hoan bước nhanh hơn, rồi lao thẳng vào lòng hắn, ngẩng tay ôm lấy cổ đối phương. Mùi đàn hương quen thuộc lập tức xộc vào mũi, hơi ấm lan tỏa, lấp đầy từng khoảng trống trong lồng ngực.
“Phu…” Một chữ còn chưa kịp nói hết.
Cằm cậu bị khẽ nâng lên, đôi môi nóng bỏng đã phủ xuống, l.i.ế.m nhẹ môi cậu rồi không chờ nổi mà xâm nhập vào trong.
Đây không phải nụ hôn triền miên thường ngày.
Mà là nụ hôn chất chứa bao ngày kìm nén, mang theo cuồng nhiệt và khát khao mãnh liệt, nóng bỏng đến mức như muốn thiêu đốt người ta. Lệnh Bạc Chu vừa chạm vào cậu, Mạnh Hoan liền biết ngay hắn đang nghĩ gì.
Lệnh Bạc Chu cũng nhớ cậu.
Ý thức được điều đó, Mạnh Hoan chưa từng mềm lòng đến thế, cả người bủn rủn, ngón tay siết chặt: “Không phải đã nói là đừng tìm ta, phải nhịn, giống như ta mấy tháng không ở trong phủ cũng nhịn được sao?”
Lệnh Bạc Chu khẽ chớp mắt, giọng khàn khàn: “Không nhịn nổi. Nhớ đến phát điên rồi.”
“…”
Lệnh Bạc Chu xưa nay luôn biết nhẫn nhịn, cho dù là thù hận, phẫn nộ, quyền lợi hay cả tôn nghiêm.
Hắn đối đầu với người khác từng bước tính toán, sơ sẩy một chút là cục diện tử vong. Thế nhưng chỉ riêng chuyện yêu thích Mạnh Hoan, Mạnh Hoan muốn nói với hắn, rằng tình cảm này là tự do và an toàn, không cần phải kìm nén.
Vì vậy, tình yêu của Lệnh Bạc Chu dành cho cậu chưa từng có sự kiềm chế.
Ngón tay Mạnh Hoan siết chặt lấy vạt áo cậu, mặt đỏ bừng, ấp úng hồi lâu.
Cuối cùng cậu cắn môi, không chút khí phách mà thốt lên một câu: “Ta cũng vậy…”
Cậu cũng nhớ phu quân, nhớ đến phát điên rồi.
Môi lại một lần nữa gắn chặt, không khí hoàn toàn mất kiểm soát.
Bị hôn đến mức không thể phản kháng, đầu lưỡi tê dại, môi sưng đỏ đến đáng thương.
…Nhưng Lệnh Bạc Chu hiển nhiên chưa muốn dừng lại. Hắn di chuyển đôi môi đến sát vành tai Mạnh Hoan, cuốn lấy phần thịt mềm trắng nõn, dây dưa mà hôn, mút đến khi ướt đẫm đỏ ửng.
Khi hắn buông ra, đầu óc Mạnh Hoan choáng váng.
Giọng nam nhân khàn đặc, như đang bước trên ranh giới mất kiểm soát, đôi mắt đen sâu thẳm nhìn xuống cậu đầy mê hoặc và khiêu khích.
“Hoan Hoan, làm một chút nhé?”
Hắn l.i.ế.m môi, dường như thực sự cảm thấy đây là một ý kiến không tồi.
Lông mi Mạnh Hoan run lên, ngước đôi mắt hoe đỏ, gần như không tin vào tai mình: “Đây là… ở ngoài mà…”
“Ở ngoài thì sao?”
Ngón tay Lệnh Bạc Chu bóp lấy cằm cậu, mơn trớn qua lại, chỗ da bị chạm vào đỏ rực, còn in lại vết tay.
Lý trí như đang tra hỏi, tra tấn cậu không ngừng.
Cậu nhắm mắt lại, hơi thở nóng rực mà như ẩm ướt khó chịu.
“Bên ngoài, không được đâu…”
Lệnh Bạc Chu có lẳng lơ cũng chỉ lẳng lơ trước mặt cậu. Ra ngoài ăn mặc xốc xếch, làm những chuyện không đứng đắn, sao có thể giống với giáo dưỡng đoan chính mà hắn từng nhận?
Mạnh Hoan cắn môi: “Bên ngoài tất nhiên là không được.”
Lệnh Bạc Chu cau mày.
Không còn là vẻ cao quý, bình tĩnh và kiềm chế ngày đầu gặp nhau trong chiếu ngục, giờ đây hắn rõ ràng đã mất hết lý trí. Lập tức lại ôm chặt lấy Mạnh Hoan, cắn môi cậu, siết chặt người trong lòng.
Trong rừng, không khí tối đen, âm trầm đáng sợ.
Cằm Lệnh Bạc Chu đặt lên vai Mạnh Hoan, ôm cậu thật chặt như kẻ lữ hành ướt sũng dầm mưa, cao quý sụp đổ, khổ sở đến thảm hại.
Tay hắn siết eo cậu, dưới lớp áo, vật nóng rực kia đang áp sát vào chân Mạnh Hoan.
…Khó chịu đến mức này sao.
Mạnh Hoan hiểu rõ tất cả.
Tình yêu không cần kiềm chế của Lệnh Bạc Chu gặp phải sự từ chối chưa từng có.
Nhưng Mạnh Hoan lại cụp mắt, trong lòng vừa xấu hổ vừa mềm nhũn.
Cậu đã quen với việc Lệnh Bạc Chu đòi hỏi, quấn lấy mình. Trong tình yêu đó có quá nhiều cảm xúc đan xen, ẩn chứa cả sự mê luyến sâu đậm.
Một lúc lâu sau.
Ngón tay trắng nõn của Mạnh Hoan khẽ co lại.
Cậu như không chịu nổi nữa, tai đỏ ửng, khẽ nói:
“Để ta giúp phu quân một chút…”