Xuyên Thành Thê Tử Bỏ Trốn Của Nhiếp Chính Vương - Chương 69
Cập nhật lúc: 2025-04-30 14:21:58
Lượt xem: 11
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1LSyKCkOr4
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
“……”
Chỉ mới ngày đầu tiên.
Lại gặp mặt Lệnh Bạc Chu ?
Có quá nôn nóng, giữ bình tĩnh ?
Trên đường mang theo đèn lồng đến lao ngục vương phủ, Mạnh Hoan trong lòng cứ lấn cấn mãi, nhưng diễn xuất của Trần An thì đúng là cao tay, : “Nửa đêm đánh thức gia nhân tiện, nếu con ngủ, giúp thúc thúc cầm đèn. Nếu thể khiến vương gia nhớ mặt thì càng .”
Trần An xưa nay nghiêm nghị, mà cũng vì gặp vương gia mà dối đầy nghiêm túc, Mạnh Hoan thật sự cảm thấy áy náy.
Lao ngục vương phủ, giữa đêm tối lạnh lẽo, giam giữ những tội phạm đầu tóc bù xù, dơ bẩn, mùi m.á.u tanh quen thuộc xộc mũi, nam nhân nữ nhân đều . Phía ngọn nến lay động, một nam nhân dùng tay dài chống trán ghế, áo bào vương gia rực rỡ sang quý, đang cầm một bát bằng một tay.
“……”
Từ xa, ánh mắt Lệnh Bạc Chu chạm ánh mắt .
Lệnh Bạc Chu cụp mắt, ánh lạnh nhạt dời .
“……”
Cũng giỏi diễn thật!
Trần An bước lên chuyện, Mạnh Hoan lặng lẽ ở cửa, đóng vai một tiểu sai hợp cách. Cậu lúc mới phát hiện một đang treo ngược xà nhà, đầy m.á.u thịt, khiến vô thức lùi một bước.
“Vương gia...” Trần An hỏi: “Có chuyện gấp gì ?”
Lệnh Bạc Chu vẻ mặt nghiêm trọng: “Thôi Lãng trốn thoát.”
Nghe đến đây, Mạnh Hoan kìm đầu .
Trần An cũng bất ngờ: “Cái gì?”
“Bản vương phái Lạc Thiên hộ đến chặn đường về Thôi phủ, nếu thể g.i.ế.c thì giết, nhưng chắc bản vương để ý, nên khi rời hoàng cung về phủ mà trốn thẳng ngoài thành, lẩn núi, là ở nhà bằng hữu ẩn trong ngôi chùa nào núi sâu.”
Lệnh Bạc Chu ngẩng đầu hiệu: “Người của Lạc Thiên hộ chỉ bắt một gia nhân về phủ, giờ chỉ còn cách tra khảo đó để lấy lời khai.”
“Thì là .” Trần An vẻ mặt suy tư.
Ông là trưởng sử vương phủ, phụ trách chính vụ trong phủ, đêm nay rõ ràng thể ngủ , thẩm manh mối từ tên gia nhân mới .
Ông ho khẽ một tiếng, là cố ý vô tình: “Thuộc hạ hiểu, lập tức tiến hành thẩm vấn. Vương gia hãy bảo trọng long thể, sớm về nghỉ ngơi.”
Nói , ông nghiêng đầu khẽ với Mạnh Hoan: “Hiền điệt, về báo với thẩm, đêm nay về, bảo thẩm sớm nghỉ .”
Mạnh Hoan “” một tiếng, định rời .
Lệnh Bạc Chu nghiêng đầu, như thấy , mở miệng trò chuyện: “Trần An, đây là cháu trai của ngươi ?”
Trần An đưa lời thoại chuẩn sẵn: “Là tôn tử của tỷ tỷ mẫu thuộc hạ, ở nhà việc gì, đưa đến kinh thành nhờ thuộc hạ kiếm cho chút việc , mới đến chiều nay.”
Mạnh Hoan dừng bước, ngẩng đầu Lệnh Bạc Chu.
Có một tên thị vệ phía khẽ nhắc: “Vương gia hỏi ngươi đấy! Mau quỳ xuống!”
“…………”
Quỳ, quỳ gì chứ? Không thể nào!!
Mạnh Hoan mặt đầy lúng túng, liếc thị vệ Lệnh Bạc Chu. Lệnh Bạc Chu rõ ràng lời , giọng trầm thấp: “Không cần câu nệ lễ tiết. Trần An chi điệt, ngẩng đầu lên.”
Giọng Lệnh Bạc Chu xa cách lạnh nhạt, nhưng âm điệu trầm thấp dễ động tâm.
Rõ ràng là trò chuyện với Mạnh Hoan.
Mạnh Hoan ngẩng đầu, đối mặt với ánh mắt .
Lệnh Bạc Chu giọng ôn hòa, ánh mắt lấp lánh ánh sáng tối mờ: “Năm nay bao nhiêu tuổi ?”
Mạnh Hoan: “Mười tám ạ.”
“Trông còn nhỏ.” Lệnh Bạc Chu nhẹ: “Đến kinh thành mưu sinh, ngươi gì?”
Mạnh Hoan: “Biết thư họa, vẽ chân dung, vẽ bản đồ.”
“Vậy ?” Lệnh Bạc Chu nhướn giọng, “Trùng hợp thật, vương phi cũng vẽ.”
“…………”
Câu .
Thật giống như.
Tra nam ở bên ngoài.
Tìm thế của bạch nguyệt quang.
Á…
Mạnh Hoan u sầu : “Thảo dân ngu dốt, dám sánh với vương phi.”
Khóe môi Lệnh Bạc Chu khẽ nhếch.
Được lắm, học cách đấu khẩu với .
Trần An ha ha chen : “Vương gia và vương phi ân ái tình thâm, mới đến Minh Ba Tự mà vương gia nhắc suốt cả ngày .”
Lệnh Bạc Chu “ừm” một tiếng: “Bản vương và vương phi thực sự tình cảm sâu.”
Hắn ngừng một chút, như trưởng bối căn dặn hậu bối, thản nhiên : “Tiểu điệt , nếu lập tại kinh thành thì hãy học hỏi thúc thúc Trần trưởng sử của ngươi, thông minh mà kiêu ngạo, suy xét chu , theo học vài năm, ắt thành đại nghiệp.”
Câu , xem như ngầm cho phép Mạnh Hoan theo Trần An theo quân.
Mạnh Hoan: “Tạ ơn vương gia chỉ điểm.”
Một đối đáp, thứ bậc rõ ràng, nhưng theo tính cách lạnh lùng của Lệnh Bạc Chu, dù xem trọng Trần An mấy mà vài câu thế với cháu trai là tận tình tận nghĩa, thêm nữa thì quá kỳ lạ .
Quả nhiên, Lệnh Bạc Chu dậy, kết thúc đối thoại với Mạnh Hoan, thái giám lập tức đỡ .
“Trần An, ngươi cứ từ từ thẩm vấn, bản vương về đây.”
Trần An vội : “Cung tiễn vương gia.”
Lệnh Bạc Chu qua hành lang tối, đến bên Mạnh Hoan thì dừng , nghiêng mắt một cái, ánh mắt đen láy mang theo khí lạnh, khóe môi như như nở nụ .
Mạnh Hoan lui về một bên, .
Ánh chỉ dừng trong chốc lát.
Lệnh Bạc Chu bước hành lang tối, để một câu: “Trời khuya, cử một thắp đèn, đưa hiền điệt của Trần An về.”
Bóng dáng xa dần.
Mạnh Hoan ngẩng đầu, theo chiếc đèn lồng đèn dần khuất xa.
Lệnh Bạc Chu chuyện với khéo. Không hỏi tên , luôn dùng "hiền điệt Trần An" để gọi, như thể việc hạ cố chuyện vài câu là nể mặt Trần An mà thôi.
Thế nhưng…
Mạnh Hoan cúi đầu, lòng dậy lên gợn sóng.
Lệnh Bạc Chu nghĩ gì, đều hiểu.
Từ lao ngục đến viện của Trần An mất hơn mười phút, trời tối âm u, một chắc chắn sẽ sợ, Lệnh Bạc Chu điều đó nên mới bảo đưa về.
Mạnh Hoan đầu, Trần An.
Trần An từ tốn mỉm : “Ở đây cần hiền điệt, về ngủ , cũng nhắn với thẩm cần chờ .”
Mạnh Hoan cuối cùng cũng gật đầu, hộ vệ trong phủ đưa về viện Trần An.
Đêm lạnh như nước, Trương thị ánh trăng thắp đèn, đang khâu áo cho Trần An mặc khi theo quân, bên cạnh còn đặt vải mới, may thêm một bộ cho Mạnh Hoan.
Lệnh Bạc Chu xuất chinh là chuyện sớm muộn, nhà các mưu sĩ trong phủ sớm bắt đầu chuẩn cho việc chồng theo quân, thì đế giày, thì may áo.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-the-tu-bo-tron-cua-nhiep-chinh-vuong/chuong-69.html.]
Lệnh Bạc Chu cũng trở nên bận rộn, bận rộn với công tác chuẩn khi xuất chinh, đối phó với nhà họ Thôi, điểm binh, còn tranh cãi với trong triều đình.
Mấy ngày nay, Mạnh Hoan thì cứ theo Trần An chạy việc vặt, đóng vai cháu trai siêng năng.
Đêm khuya, vạn vật tĩnh lặng.
Mạnh Hoan vốn đang giường, nhưng trở mãi ngủ , đành dậy sân viện, chống cằm lim dim buồn ngủ.
Từ chín đến mười giờ, là thời gian khiến chút hổ.
Theo thường lệ, giờ lẽ và Lệnh Bạc Chu ở trong tẩm điện, gia nhân đề cho lui, tâm ý tận hưởng thời gian ngọt ngào mật. Nếu là đây thì lẽ chẳng gì, ngủ một giấc là xong, nhưng kể từ khi mật hơn, hai hình thành thói quen đến bây giờ, trong lòng luôn chút rối bời.
Hai mới tân hôn, tình cảm sâu đậm, tuổi còn trẻ, mỗi ngày đều chan chứa tình yêu và sức sống, chỉ mỗi buổi tối mới là lúc giải tỏa hết thứ.
Đó là chuyện sinh lý. Lệnh Bạc Chu thì như nhà cũ bốc lửa, mỗi thì mãnh liệt kiềm chế, nếu vài ngày gần gũi, đến lúc gặp đầu tiên sẽ vô cùng cuồng nhiệt, như thể trút hết bao ngày kìm nén.
Thân thể Mạnh Hoan cũng quen với những đòi hỏi của .
Trước đây cần gì, Lệnh Bạc Chu cũng sẽ tự cách khiến thỏa mãn.
giờ đây, đôi phu thê xa cách một thời gian, Mạnh Hoan mới phát hiện, thì bản cũng sẽ nhớ nhung, cũng sẽ khát khao.
"…Haizz."
Mạnh Hoan xoa trán, vẻ mặt u sầu.
Cậu ngờ một học sinh cấp ba trong sáng như , ngày vì nhớ chồng mà đến nửa đêm cũng ngủ , thẫn thờ trong sân viện.
Đột nhiên tiếng động ngoài cửa.
Trần An ngáp dài bước , trong tay cầm một phong thư: “Đây là danh sách theo quân, hiền điệt thể giúp đưa đến Ty trưởng sử ?”
Mắt ông mệt mỏi, trông như sắp kiệt sức. Mạnh Hoan lập tức thu dòng suy nghĩ, nhận thư: “Được, để con .”
Trần An giao cho mấy việc kiểu , thường là để thể hiện sự hiện diện mặt khác.
Lần bảo đưa thư, chắc cũng là để gặp ai đó.
lúc ngủ , một chuyến xem như vận động giải tỏa bớt.
Từ hậu phủ đến tiền phủ một đoạn rừng nhỏ, mất một phút, bên cạnh còn một viện hoang từng giam giữ phi tần phạm tội, một phi tần tự vẫn xuống giếng. Con đường ban ngày còn âm u rợn , huống chi là ban đêm.
Mạnh Hoan trong lòng căng thẳng, đến ngã rẽ thì thấy một thái giám cầm đèn lồng đó, mỉm : “Mời.”
“…Hả?”
Team Hạt Tiêu
Thái giám gì thêm, chỉ lưng rừng.
Mạnh Hoan chớp mắt, mơ hồ cảm thấy điều gì đó.
Không xa, trong màn đêm tối mịt, một bóng dáng cao lớn đó, ánh sáng lờ mờ, hoa văn nơi tay áo và cổ áo đều toát lên vẻ quý phái, kéo dài thành một cái bóng đen thẫm chân.
Tim trong lồng n.g.ự.c bất chợt đập mạnh.
Một âm thanh nghẹn nơi cổ họng, suýt nữa bật thốt lên, nhưng phát tiếng.
Mạnh Hoan bước nhanh hơn, lao thẳng lòng , ngẩng tay ôm lấy cổ đối phương. Mùi đàn hương quen thuộc lập tức xộc mũi, ấm lan tỏa, lấp đầy từng trống trong lồng ngực.
“Phu…” Một chữ còn kịp hết.
Cằm khẽ nâng lên, đôi môi nóng bỏng phủ xuống, l.i.ế.m nhẹ môi chờ nổi mà xâm nhập trong.
Đây nụ hôn triền miên thường ngày.
Mà là nụ hôn chất chứa bao ngày kìm nén, mang theo cuồng nhiệt và khát khao mãnh liệt, nóng bỏng đến mức như thiêu đốt . Lệnh Bạc Chu chạm , Mạnh Hoan liền ngay đang nghĩ gì.
Lệnh Bạc Chu cũng nhớ .
Ý thức điều đó, Mạnh Hoan từng mềm lòng đến thế, cả bủn rủn, ngón tay siết chặt: “Không là đừng tìm , nhịn, giống như mấy tháng ở trong phủ cũng nhịn ?”
Lệnh Bạc Chu khẽ chớp mắt, giọng khàn khàn: “Không nhịn nổi. Nhớ đến phát điên .”
“…”
Lệnh Bạc Chu xưa nay luôn nhẫn nhịn, cho dù là thù hận, phẫn nộ, quyền lợi cả tôn nghiêm.
Hắn đối đầu với khác từng bước tính toán, sơ sẩy một chút là cục diện tử vong. Thế nhưng chỉ riêng chuyện yêu thích Mạnh Hoan, Mạnh Hoan với , rằng tình cảm là tự do và an , cần kìm nén.
Vì , tình yêu của Lệnh Bạc Chu dành cho từng sự kiềm chế.
Ngón tay Mạnh Hoan siết chặt lấy vạt áo , mặt đỏ bừng, ấp úng hồi lâu.
Cuối cùng cắn môi, chút khí phách mà thốt lên một câu: “Ta cũng …”
Cậu cũng nhớ phu quân, nhớ đến phát điên .
Môi một nữa gắn chặt, khí mất kiểm soát.
Bị hôn đến mức thể phản kháng, đầu lưỡi tê dại, môi sưng đỏ đến đáng thương.
… Lệnh Bạc Chu hiển nhiên dừng . Hắn di chuyển đôi môi đến sát vành tai Mạnh Hoan, cuốn lấy phần thịt mềm trắng nõn, dây dưa mà hôn, mút đến khi ướt đẫm đỏ ửng.
Khi buông , đầu óc Mạnh Hoan choáng váng.
Giọng nam nhân khàn đặc, như đang bước ranh giới mất kiểm soát, đôi mắt đen sâu thẳm xuống đầy mê hoặc và khiêu khích.
“Hoan Hoan, một chút nhé?”
Hắn l.i.ế.m môi, dường như thực sự cảm thấy đây là một ý kiến tồi.
Lông mi Mạnh Hoan run lên, ngước đôi mắt hoe đỏ, gần như tin tai : “Đây là… ở ngoài mà…”
“Ở ngoài thì ?”
Ngón tay Lệnh Bạc Chu bóp lấy cằm , mơn trớn qua , chỗ da chạm đỏ rực, còn in vết tay.
Lý trí như đang tra hỏi, tra tấn ngừng.
Cậu nhắm mắt , thở nóng rực mà như ẩm ướt khó chịu.
“Bên ngoài, …”
Lệnh Bạc Chu lẳng lơ cũng chỉ lẳng lơ mặt . Ra ngoài ăn mặc xốc xếch, những chuyện đắn, thể giống với giáo dưỡng đoan chính mà từng nhận?
Mạnh Hoan cắn môi: “Bên ngoài tất nhiên là .”
Lệnh Bạc Chu cau mày.
Không còn là vẻ cao quý, bình tĩnh và kiềm chế ngày đầu gặp trong chiếu ngục, giờ đây rõ ràng mất hết lý trí. Lập tức ôm chặt lấy Mạnh Hoan, cắn môi , siết chặt trong lòng.
Trong rừng, khí tối đen, âm trầm đáng sợ.
Cằm Lệnh Bạc Chu đặt lên vai Mạnh Hoan, ôm thật chặt như kẻ lữ hành ướt sũng dầm mưa, cao quý sụp đổ, khổ sở đến thảm hại.
Tay siết eo , lớp áo, vật nóng rực đang áp sát chân Mạnh Hoan.
…Khó chịu đến mức .
Mạnh Hoan hiểu rõ tất cả.
Tình yêu cần kiềm chế của Lệnh Bạc Chu gặp sự từ chối từng .
Mạnh Hoan cụp mắt, trong lòng hổ mềm nhũn.
Cậu quen với việc Lệnh Bạc Chu đòi hỏi, quấn lấy . Trong tình yêu đó quá nhiều cảm xúc đan xen, ẩn chứa cả sự mê luyến sâu đậm.
Một lúc lâu .
Ngón tay trắng nõn của Mạnh Hoan khẽ co .
Cậu như chịu nổi nữa, tai đỏ ửng, khẽ :
“Để giúp phu quân một chút…”