Ngay khoảnh khắc ,   đưa  một quyết định sai lầm… vô cùng sai lầm.
Kể đến đây,  cúi đầu, trong lòng dâng lên cảm giác  hổ khó diễn tả.
"    tội,    ,   đừng học theo . Cũng xem như một lời cảnh báo."
Mộng Vân Thường
Thật sự là   còn cách nào khác. Dù  tìm việc ngay thì trong thời gian ngắn cũng   lương.  chỉ  thể… đến khu đèn đỏ.
[Báo cảnh sát !]
[ chỉ  thể  rằng tam quan của cô  vấn đề,   là phạm pháp đấy!]
[Bình tĩnh nào  ! Chị  cũng   là sai ,  kể tiếp !]
  chuyện    đúng, cũng chẳng  ý định bào chữa. Cơn bão bình luận mắng chửi   sớm đoán  .
"Khi đưa  quyết định ,  đau khổ vô cùng.  khi  dồn đến bước đường cùng,  còn   gì khác?   tìm đến tú bà, bà  sắp xếp cho  một vị khách.
 từng  những cô gái ở đó kể về đủ loại khách hàng mà họ từng tiếp, thế nên  sợ lắm.    đến nước  ,  chỉ  thể cắn răng tiếp tục.  vẫn nhớ  rõ cái đêm đó, trong căn phòng nhỏ chật chội,   lưng về phía  đàn ông phía , tay run rẩy khi cởi từng lớp quần áo.
Trong đầu  tưởng tượng đủ thứ. Có lẽ, vị khách của  cũng giống như những gã đàn ông trung niên mà   vẫn  , mặt mày béo , bệ vệ như đầu lợn.  ,   đó  là một  trai trẻ, trông  vẻ trạc tuổi . Khi  run rẩy cởi áo,   bỗng dưng cất giọng:
'Khoan , mặc đồ  .'
 sững sờ. Không ngờ    ngăn  .
Đêm đó, chúng  chẳng  gì cả. Chỉ  đối diện ,  chuyện.
Anh    là sinh viên đại học, chỉ vì tò mò nên đến thử chứ   ý định  gì. Sau đó,   hỏi : ‘Nhìn cô trạc tuổi ,   ở nơi  mà   học?’
Giọng   chân thành lắm,   chút khinh thường  thương hại. Suốt cả buổi tối,  vẫn luôn căng thẳng, nhưng khi  câu hỏi đó,   kìm  nữa mà bật .  kể cho   tất cả. Về  tiền năm trăm tệ  mất, về giấc mơ đại học  tan biến, về sự nghèo khổ  hủy hoại cả cuộc đời ...
'Thành phố S  lớn,  … nhưng tất cả những điều  đẽ  đều  thuộc về .'
Anh  lặng lẽ  hết câu chuyện của . Khi rời ,   rút  hai trăm tệ đưa cho .
'Hy vọng cô  thể cầm  tiền , rời khỏi đây, tìm một công việc đàng hoàng, sống . Thành phố S  , cô nhất định sẽ thích nó.'
Nhiều năm trôi qua,  vẫn nhớ từng câu từng chữ    . Cứ như thể ngay giây phút ,   vẫn đang   mặt , dịu dàng  với  những lời đó ."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-thien-kim-gia-bi-duoi-khoi-hao-mon-toi-danh-livestream-doan-menh/1001.html.]
"Trời ơi! Chị gái, chị đừng yêu mù quáng như ! Nếu thật sự là đàn ông  thì  gì  chuyện đến mấy chỗ đó chứ!"
" , đúng ! Người bình thường dù  tò mò cũng  chạy  đó xem , đúng ?"
"Câu đó  thế nào nhỉ? Đàn ông thích nhất chính là kéo con gái nhà lành  con đường , còn khuyên nhủ gái bán hoa  lương!"
May mắn nhỏ  thấy những lời bàn tán  nhưng chỉ  nhạt, ánh mắt đong đầy cảm xúc:
"Cho dù   là  như thế nào  chăng nữa, những lời      thời gian tăm tối nhất của   cho  sức mạnh  lớn."
Cô  kể tiếp, giọng trầm tĩnh như đang nhớ  quãng thời gian khó khăn:
" cầm hai trăm tệ đó, rời khỏi nơi  và tìm một công việc mới để nuôi sống bản . Sau , khi  tích góp  một ít vốn,  thử bước  con đường kinh doanh. Lúc đầu thất bại liên tiếp, nhưng   bao giờ từ bỏ. Hai năm , vận may đến,  bắt kịp xu hướng thị trường, cuối cùng xoay chuyển tình thế. Đến hiện tại, giá trị tài sản của   vượt quá tám con ."
"Vãi! Tám con ? Để  đếm ... Một, hai, ba, bốn, năm, sáu, bảy, tám... Hu hu hu, chị ơi, đói đói, cơm cơm!"
"Chăm chỉ quá! Đây mới thực sự là tay trắng  nên sự nghiệp!"
Đối mặt với những lời khen  ngớt, May mắn nhỏ chỉ khẽ , vẻ mặt bình thản.
"  còn là cô gái năm đó—   đến bước đường cùng, thậm chí nghĩ đến chuyện bán  để tồn tại. Bây giờ,   thể   những thứ mà ngày bé   từng dám mơ đến."
"Tất cả mong  của  đều  thực hiện ... Chỉ còn duy nhất một điều.    gặp    của mười năm ."
"Hai trăm tệ năm đó,   đưa cho  để  thoát khỏi vực sâu cuộc đời. Bây giờ,   thể đưa  hai triệu mà  cần chớp mắt.   trả ơn  ."
"Vậy nên, chủ kênh, cô  thể cho     là ai ? Bây giờ đang ở ?"
"Hu hu hu, lãng mạn quá! Đây mới là sự cứu rỗi thực sự! Giống như tình tiết trong tiểu thuyết !"
" mà, tầng  , bình tĩnh một chút ! Đàn ông bình thường sẽ  đến những chỗ như  !"
" sự thật là    giúp May mắn nhỏ thoát khỏi đó, đúng ? Nếu xét theo góc độ  thì   cũng là   mà!"
Bình luận trong livestream chia thành hai phe tranh cãi  ngừng.
Kỷ Hoà khẽ bấm đốt ngón tay tính toán một lúc,  chậm rãi :
"  thể  cho cô    là ai, hiện tại đang ở .   nghĩ... nếu cô gặp   , cô sẽ hối hận."
"Hả?"