"Không !"
"Một thì một thôi."
"Ít thể tận hưởng trọn vẹn cả phòng tập, cũng tệ chút nào."
Tiểu Giai gương lớn dán tường, bắt đầu múa động tác tập nhiều cho buổi biểu diễn sắp tới.
Bộ đồng phục khiêu vũ Latin màu trắng ôm lấy dáng cô, ánh trăng chiếu qua cửa sổ, làn da dường như càng thêm tái nhợt, phản chiếu trong gương trông chẳng khác nào một hồn ma.
Cô yên một lát, bỗng nhếch môi .
"Nói ma quỷ gì chứ..."
"Lúc đây, trông còn giống ma hơn cả ma !"
Nghĩ , Tiểu Giai hứng chí nhe răng trêu chính trong gương. đúng khoảnh khắc đó, khóe mắt cô thoáng thấy một cái bóng trắng lướt qua phía .
"Ai đó?!"
Tiểu Giai giật phắt , bật thốt lên.
Thế nhưng, phòng tập vẫn trống .
Ngoại trừ giọng của chính cô vang vọng trong gian rộng lớn, chẳng bất kỳ ai khác.
Mộng Vân Thường
Rõ ràng, cả phòng chỉ mỗi cô mà thôi...
Cơn lạnh bỗng chạy dọc sống lưng.
Dù gan lớn đến , lúc Tiểu Giai cũng bắt đầu cảm thấy bất an. Cô nhớ đến những lời đồn kỳ lạ về phòng tập dạo gần đây, trong lòng càng thêm hoảng hốt, chẳng còn tâm trí nào tiếp tục luyện tập nữa.
Cô vội vàng thu dọn đồ đạc, ôm đồng phục của bước nhanh phòng đồ.
Chỉ đồ thật nhanh rời khỏi nơi .
Tiểu Giai gần như vội vàng đồ, động tác hấp tấp đến mức vô tình kéo đứt một sợi tóc của .
"Ai da, đau quá!"
Cô cau mày, than phiền:
"Trời ơi, vốn ít tóc , giờ còn rụng thêm. Họa vô đơn chí thật mà."
Vốn chỉ là lẩm bẩm một cho đỡ căng thẳng, nhưng ngay khoảnh khắc , Tiểu Giai chợt cứng đờ .
Bởi vì... cô cảm nhận một bàn tay lạnh băng, từ từ chạm lên lưng .
"AAAAA!!!"
Một tiếng thét thất thanh xé toạc sự yên tĩnh trong phòng tập.
Cửa phòng đồ bật mở, Tiểu Giai gần như lao như đang chạy trốn.
Trong lúc hấp tấp, cô suýt chút nữa vấp ngã ngay bậc cửa. kịp hồn, cô thấy một thứ âm thanh khác.
Ngay phía cửa phòng tập.
"Bịch, bịch, bịch..."
Là tiếng bước chân.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-thien-kim-gia-bi-duoi-khoi-hao-mon-toi-danh-livestream-doan-menh/1007.html.]
Chậm rãi.
Nặng nề.
Đều đặn vang lên, như thể ai đó đang về phía cô.
Tiểu Giai run rẩy, cảm giác kinh hoàng siết chặt lấy tim cô.
Cô nhớ tới lời đồn đáng sợ trong trường. Có một đàn chị từng xác nhận tất cả rời mới khóa cửa phòng tập. khi xuống lầu, cô thấy đèn phòng bật sáng. Qua lớp kính, thấp thoáng một cái bóng đen đang nhảy múa bên trong...
Không chỉ .
Cô còn thấy tiếng bước chân.
"Bịch, bịch, bịch..."
Chẳng lẽ, hiện tại cô cũng gặp tình huống đó ?
Tiểu Giai c.h.ế.t sững.
Tiếng bước chân ngày càng gần hơn.
Từng chút, từng chút một.
Ngay khi cô tưởng chừng sắp tuyệt vọng, thì một gương mặt quen thuộc xuất hiện ngay mắt.
"Tiểu Giai? Cậu vẫn về ?"
Là Vũ Lâm Lâm!
Giây phút thấy trưởng câu lạc bộ, Tiểu Giai lập tức thở phào một .
Cô nhào tới ôm chầm lấy Vũ Lâm Lâm, suýt nữa thì bật .
"Hức hức... Lâm Lâm, đáng sợ quá! Phòng tập ma thật đó!"
Cô nghẹn ngào, giọng run run:
"Lúc nãy đồ trong phòng đồ thì cảm giác một bàn tay lạnh lẽo sờ lên lưng ! thề, tuyệt đối ảo giác ! Chuyện thật!"
Vũ Lâm Lâm và Kỷ Hòa bên cạnh lặng lẽ .
Vũ Lâm Lâm hạ giọng hỏi:
"Chị phòng đồ kiểm tra thử ?"
Kỷ Hòa khẽ gật đầu:
"Được."
Thế là Vũ Lâm Lâm vén rèm, bước trong.
ngay khi phòng đồ, cô sững .
Tiểu Giai, dù còn đang run, cũng chậm rãi theo .
Và , cô cũng c.h.ế.t lặng tại chỗ.
Cả căn phòng đồ hỗn loạn.
Những bộ đồ diễn vốn dĩ xếp ngay ngắn kệ giờ đây rơi tán loạn sàn.
Không chỉ —