Nửa   m.á.u thịt lẫn lộn, thê thảm đến mức chỉ cần liếc  cũng đủ khiến   cảm thấy ghê rợn, khó chịu đến tận đáy lòng.
Vũ Lâm Lâm theo bản năng nhíu mày, cơn buồn nôn bất giác ập đến.
"Đây chính là con ma em  chị bắt giúp em."
Giọng Kỷ Hòa vang lên, bình tĩnh đến đáng sợ.
"Em đoán  sai, quả thật là đàn chị Du Văn.  mà...  lẽ cô   điều gì đó   với em."
Muốn  với cô ?
Cô   thể  chuyện gì để  với một con ma chứ?
Cô     chuyện với ma !
Mặt Vũ Lâm Lâm lập tức tái mét, mồ hôi lạnh túa .
Cô  còn  kịp mở miệng khuyên Kỷ Hòa mau chóng yểm trừ hồn ma  thì  thấy ma nữ  sàn đột nhiên bò về phía cô  với một tốc độ đáng kinh ngạc!
"A—!"
Vũ Lâm Lâm còn  kịp phản ứng thì cổ chân cô    một bàn tay lạnh ngắt túm chặt!
"Thẩm Tu Nguyệt là một tên lừa gạt! Hắn  là kẻ lừa đảo từ đầu đến cuối!"
Ma nữ gào lên, giọng khàn đặc đến đáng sợ.
"Hắn  đáng để em dốc lòng dốc sức vì  nhiều đến thế !"
Bàn tay đang nắm chặt cổ chân cô  lạnh như băng, mười ngón tay tựa như gọng kìm siết mạnh khiến Vũ Lâm Lâm đau đến mức suýt bật thét thành tiếng.
 điều đáng sợ nhất   là thế!
Cô   thấy hốc mắt của ma nữ ngày càng đỏ ngầu, con ngươi gần như lồi  ngoài!
Cảnh tượng kinh khủng  khiến cô  sợ đến mức đầu óc trống rỗng, suýt chút nữa  ngất xỉu ngay tại chỗ.
Trong khoảnh khắc , một tấm phù văn đột nhiên ghim chặt lên  ma nữ.
Kỷ Hòa thản nhiên mở miệng:
"Bình tĩnh . Oán khí của cô nặng quá, quỷ khí d.a.o động mạnh,   thể sẽ đọa thành lệ quỷ đấy."
Lời nhắc nhở  tựa như một gáo nước lạnh dội thẳng  ma nữ.
Cô  run lên, dường như  bình tĩnh hơn một chút.
"... Xin ."
Cùng lúc đó, nhiệt độ trong phòng tập dần trở về bình thường.
Vũ Lâm Lâm xoa xoa cánh tay, khẽ thở phào.
Cuối cùng cũng đỡ lạnh !
 cô  vẫn  thể tiêu hóa  hết những lời ban nãy của ma nữ.
"Chỉ là..." Ma nữ khẽ cúi đầu, giọng  vang lên một cách lạnh lẽo.
"   thấy Thẩm Tu Nguyệt tiếp tục  hại  khác."
"Hại ?"
Vũ Lâm Lâm khẽ run, nhưng vẫn cố lấy hết can đảm mở miệng.
" trong câu chuyện   , thầy Thẩm mới là   hại."
"Hahaha—"
Ma nữ bỗng bật  thật to.
Giọng  khàn đặc, thê lương, tựa như    câu chuyện nực  nhất  đời.
"Hắn  là   hại ?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-thien-kim-gia-bi-duoi-khoi-hao-mon-toi-danh-livestream-doan-menh/1011.html.]
Nụ  của cô  lạnh như băng, ngữ điệu tràn đầy mỉa mai.
"Nếu  thật sự là   hại, nếu   chột , thì tại  khi  linh hồn và oán khí của   tiêu tán mà vẫn còn ở  nhân gian,   tìm đạo sĩ để nguyền rủa ?"
Giọng  của ma nữ lạnh dần.
"Hắn  hại   thể hiện hình  mặt con ,    thể   sự thật  với bất cứ ai!"
Cô  chậm rãi  sang  Vũ Lâm Lâm, ánh mắt sâu thẳm ẩn chứa một sự bi thương tột cùng.
"Chà chà..."
Cô   khẽ.
"Em gái , em tìm cô gái  tới, vốn là  nhờ cô  yểm trừ  đúng ?"
Vũ Lâm Lâm vô thức lùi  một bước.
"Không ngờ cô   trực tiếp giải trừ lời nguyền   ..."
Ma nữ bật  thành tiếng.
"Hahaha, Thẩm Tu Nguyệt,  ngờ chứ gì?"
"Nực  , ngay cả ông trời cũng  về phía !"
Bầu  khí trong phòng tập như ngưng đọng .
Một lát , ma nữ thu  ý , nghiêm túc  Vũ Lâm Lâm.
"Em gái ,   từng ngốc nghếch giống em."
Giọng  cô  mang theo chút xót xa.
"Vậy nên,  mong rằng em đừng   vết xe đổ của ."
Theo từng lời  của ma nữ, sự thật của bốn năm  cũng dần  hé lộ.
Bốn năm , Du Văn vẫn còn là trưởng câu lạc bộ khiêu vũ Latin.
Thẩm Tu Nguyệt phong độ,  trai,    nhiều nữ sinh trong trường thầm thích.
Là trưởng câu lạc bộ, Du Văn  nhiều cơ hội tiếp xúc với   hơn.
Cũng vì thế mà cô  dần nảy sinh tình cảm với  .
Một ngày nọ, cô   lấy hết dũng khí để tỏ tình.
 Thẩm Tu Nguyệt  từ chối.
Anh   đáp , cũng  cự tuyệt.
Thế , mối quan hệ của hai  cứ thế tiếp tục mập mờ, chẳng rõ ràng nhưng  ngày càng sâu đậm.
Tựa như một vở kịch lặp   hồi kết.
Giống hệt như những gì Kỷ Hòa  ...
Trước khi  Vũ Lâm Lâm,  đó từng là Du Văn.
  một điều mà Du Văn mãi mãi  ngờ tới—
Khi , Thẩm Tu Nguyệt   bạn gái.
Rõ ràng      yêu,  mà vẫn âm thầm thừa nhận sự  mật của Du Văn, để mặc cô  đắm chìm trong ảo tưởng.
Và ,  một ngày định mệnh—
Du Văn gửi tin nhắn cho Thẩm Tu Nguyệt.
    tin nhắn ...
Không   .
Mộng Vân Thường
Mà là bạn gái .
Sau khi phát hiện  Du Văn là học sinh của Thẩm Tu Nguyệt, cơn giận dữ của cô    thể kiềm chế nổi nữa...