Yến Lâm trầm ngâm, sắc mặt cũng nghiêm trọng hẳn.
Nếu những gì Diệp Tố Tố  là thật, thì chuyện  tuyệt đối  đơn giản.
Người tạo  cái app đó… rốt cuộc  âm mưu gì?
Bọn họ  tạo  "" mới để  thế ""  tồn tại ?
Hiện tại, mới chỉ  một  Diệp Tố Tố là nạn nhân.  nếu để mặc  chuyện tiếp tục,    hại  thể sẽ ngày càng nhiều, và hậu quả sẽ khó mà tưởng tượng nổi.
Yến Lâm nhíu mày, hỏi:
Mộng Vân Thường
"Cô còn  thể tìm  cái app đó ?"
Diệp Tố Tố lắc đầu ngay lập tức, gần như hét lên:
"Không! Sao   thể giữ nó chứ?! Hôm đó xảy  chuyện kinh khủng như ,   xuống xe là xóa ngay lập tức!   bao giờ  thấy nó nữa!"
Nói đến đây, cô  chợt nhớ  điều gì, vội vàng  sang  bạn  của .
"Phải ! Tả Nhiên! Không  hôm đó  cũng tham gia họp lớp ? Cậu  nhận  tờ rơi từ cô gái  ?!"
"Tớ  thấy ai phát tờ rơi cả." Tả Nhiên cau mày, giọng đầy nghi hoặc. "Nếu bây giờ    , tớ còn chẳng    gặp  chuyện kinh khủng như ."
"Mẹ nó,  là chỉ  mỗi tớ  ?!" Diệp Tố Tố suýt thì suy sụp.
Cái app chỉnh sửa mặt quái quỷ gì chứ, thì  là nhắm thẳng  cô!
Cô   chuyện gì  ? Cô   gì  ! Tại    nhắm trúng? Còn  thể xui xẻo hơn thế  ?!
Nghĩ đến đây, trong đầu Diệp Tố Tố bỗng lóe lên một ý.
" ! Tờ rơi! Tớ vẫn còn tờ rơi! Có lẽ vẫn  thể tìm   manh mối!"
Hôm ,  khi kích động gỡ cài đặt app, cô  vứt tờ rơi  mà nhét  túi xách, đến giờ vẫn còn giữ.
Diệp Tố Tố lập tức lao tới ngăn tủ lục tìm. Kỷ Hòa  bên cạnh liếc mắt  , lập tức trầm mặc—bên trong tủ chật ních túi xách, gần như  thể mở cả cửa hàng nhỏ.
Ừm... một cô gái cuồng mua túi, cuồng mua sắm chính hiệu.
Sau một hồi đào bới, cuối cùng Diệp Tố Tố cũng lôi   tờ rơi.
Cô vội vàng nhét nó  tay Yến Lâm, nhưng ngay  đó  như cầm  củ khoai tây nóng, lập tức rụt tay về.
Tờ rơi   nhiều chữ, nhưng cô   thấy mã QR .
Yến Lâm lật qua lật  vài , Tả Nhiên liếc mắt một cái, thản nhiên : "Mặt ."
"À..."
Yến Lâm lật tờ rơi , nhưng ánh mắt  dừng   Tả Nhiên một lúc,  mới cúi đầu xem xét.
Chưa đầy hai phút , cô  xác nhận: "Có vẻ tờ rơi    vấn đề gì."
Kỷ Hòa cũng gật đầu: " ."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-thien-kim-gia-bi-duoi-khoi-hao-mon-toi-danh-livestream-doan-menh/1017.html.]
Nếu   dấu vết  động tay động chân,  thì chỉ  cách tự tải app về kiểm tra.
Không chần chừ thêm, Yến Lâm lấy điện thoại  quét mã QR  tờ rơi  tải ứng dụng.
Vừa mở app,  màn hình lập tức nhảy  yêu cầu truy cập máy ảnh—đúng như lời Diệp Tố Tố kể.
Bước đầu tiên là chụp ảnh tự sướng để tạo  nhân vật  máy.
Yến Lâm  tu vi nhất định, cô   sợ mấy thứ  như  bình thường, nên dứt khoát  theo.
Không lâu , một  máy xuất hiện  màn hình—trông giống hệt Yến Lâm ngoài đời thực.
Diệp Tố Tố   gì nhỉ?
"Nhìn như  thật  nhốt trong màn hình ."
Trước đó chỉ  kể, Yến Lâm   cảm giác gì đặc biệt.  lúc , khi thực sự tận mắt chứng kiến, cảm giác  phần kỳ dị.
Nhân vật  màn hình y hệt cô , nhưng đôi mắt vô hồn, cứ thẫn thờ  chằm chằm  ngoài.
Bầu  khí trở nên quỷ dị...
Ánh mắt Yến Lâm chuyển lên góc  màn hình, nơi hiển thị con —100 trái tim.
Theo lời Diệp Tố Tố, mỗi  lưu gương mặt chỉnh sửa sẽ tiêu hao một trái tim.
Yến Lâm nhíu mày, trầm giọng : "Thứ ... e là  đơn giản."
Cô   sang  Kỷ Hòa: "Số lượng tim   gì đặc biệt ?"
"Có."
Kỷ Hòa  nheo mắt, chậm rãi giải thích:
"Xã hội ngày nay thường lấy một trăm năm để tính tuổi thọ con . Vậy nên, mỗi khi tốn một tim, cũng đồng nghĩa với việc giảm  một năm tuổi thọ."
"???" Diệp Tố Tố c.h.ế.t trân.
Chẳng lẽ... chẳng lẽ cô   mất hai năm tuổi thọ  ?!
Yến Lâm  hề d.a.o động, tiếp tục hỏi: " nếu một  vốn dĩ sống  tới một trăm năm thì ?"
Dù ,  hiện đại thức khuya, hút thuốc, uống rượu,  chịu áp lực công việc lớn— ai dám chắc  sẽ thọ đến một trăm tuổi chứ?
Kỷ Hòa nhún vai: "Cứ giảm theo thôi. Thứ kẻ    chính là tuổi thọ."
Anh  ngừng một chút, ánh mắt trở nên sắc bén: "Chỉ  điều,  tuổi thọ  là để chính   dùng,  là chuyển cho  khác, thì vẫn  rõ."
Diệp Tố Tố run giọng : "... nhưng mà... đa   chắc cũng sẽ như tớ nhỉ? Sau khi phát hiện app   vấn đề, ai cũng sẽ sợ hãi  xóa nó ngay!"
Cô  siết chặt điện thoại, giọng  càng lúc càng hoang mang: "Không đúng... gỡ app cũng vô dụng! Rõ ràng tớ  xóa app , nhưng tại  vẫn  một  giống hệt tớ tồn tại?!"
Cô  rùng .
"Chuyện ... thật sự quá đáng sợ!"