Nếu Tô Lê  cảnh giác   đó, điều đó chỉ  thể  lên một điều—trong mắt  , kẻ đó chính là cô.
Rốt cuộc bọn họ  tiến triển đến mức nào, để hôm nay Tô Lê   thể tự nhiên gọi cô bằng cái tên  mật như ?
Còn kẻ mạo danh , rốt cuộc  mục đích gì?
Khi Diệp Tố Tố còn đang hoang mang thì Tô Lê  lên tiếng, câu  tiếp theo của   khiến cả  cô nổi da gà:
"Chẳng  chúng   hẹn gặp  lúc 10 giờ tối ? Sao em đến sớm thế?"
Diệp Tố Tố kinh ngạc: "...  hẹn gặp  lúc 10 giờ tối?"
" thế." Tô Lê  cô, vẻ mặt khó hiểu. "Tối qua  khi chia tay, chẳng  em   sẽ gặp  ở đường hầm Thiên Minh lúc 10 giờ ? Chính em  mà, em quên  ?"
"... ..."
Cô suýt nữa thì buột miệng phủ nhận.
Ai hẹn   chứ?!
Cô   câu đó! Người  chắc chắn là kẻ mạo danh!
Diệp Tố Tố còn định  thêm, nhưng Kỷ Hòa— đang  cạnh cô—bỗng nhẹ nhàng kéo vạt áo cô,  lắc đầu.
Cô hít sâu một , cố gắng trấn tĩnh,  đó  : "À, đúng ,   quên. 10 giờ tối gặp ."
Rời khỏi nhà Tô Lê, Diệp Tố Tố  nhịn  sốt ruột:
"Cô Kỷ! Sao cô  ngăn ? Kẻ mạo danh   hẹn gặp Tô Lê! Ai mà   ả  mưu đồ gì! Nếu ả  hại Tô Lê thì ?!"
Tô Lê còn   bùa hộ mạng của Kỷ Hòa.
Nếu   thực sự  kẻ đó nhắm , hậu quả sẽ  chỉ đơn giản là mất mạng.
Dù   tình cảm với Tô Lê, nhưng cô cũng  thể trơ mắt    gặp nguy hiểm mà   gì.
Kỷ Hòa thản nhiên đáp: "Không cần vội. Nếu cô   hẹn Tô Lê 10 giờ tối nay,  thì chúng  cũng sẽ đến đó."
Mộng Vân Thường
"!!!"
Diệp Tố Tố dựng hết tóc gáy.
Thấy một  giống hệt  qua camera giám sát  đủ kinh khủng.
Bây giờ còn  tận mắt đối diện với ả ?!
Trời đất ơi!
Đến lúc đó, tay trái cô sẽ nắm chặt lấy Kỷ Hòa, tay  kéo luôn Yến Lâm. Cô tuyệt đối  dám rời xa bọn họ nửa bước!
10 giờ tối.
Tô Lê khoác một chiếc áo mỏng,  bên đường hầm Thiên Minh, hắt  mấy cái.
Lạnh thật.
Cậu thở  làn  trắng, xoa xoa hai tay   để  ấm.
Không hiểu vì , mỗi  Diệp Tố Tố hẹn gặp  đều chọn những nơi vắng vẻ như thế .
Lần  là đường Hoài Hải.
Lần   là đường hầm Thiên Minh.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-thien-kim-gia-bi-duoi-khoi-hao-mon-toi-danh-livestream-doan-menh/1019.html.]
Cứ như thể… mỗi  họ gặp  là một chuyện gì đó lén lút,  thể để  khác .
Cậu vốn  nghĩ nhiều về điều .   , khi họ đang  dạo  đường Hoài Hải, tình cờ  gặp một  bạn học cấp ba.
Bạn học đó tròn mắt  hai  họ nắm tay , vẻ mặt  thể tin nổi.
Ừm, cũng đúng.
Bản   còn thấy bất ngờ nữa là.
Diệp Tố Tố vẫn luôn lạnh nhạt với . Theo đuổi lâu như  mà cô chẳng hề đáp . Đến mức,  gần như định từ bỏ .
… một tháng , cô như biến thành một  khác.
Cô chủ động tìm   chuyện.
Cô chủ động hẹn gặp .
Thậm chí còn len lén   bằng ánh mắt ngại ngùng.
Khiến  vui mừng  bao.
Có một câu thành ngữ: "Chờ đến khi mây tan ắt sẽ thấy trăng sáng."
Tô Lê cảm thấy bản   lúc  cũng giống như thế.
Cậu chờ đợi, kiên nhẫn hy vọng một ngày nào đó, tình cảm của  sẽ  hồi đáp.
Ngay khi đang mải mê chìm trong những suy nghĩ mộng mơ , phía  bỗng vang lên một giọng  quen thuộc.
"Tô Lê, em tới ."
Cậu vội  ,  thấy Diệp Tố Tố đang  đó, ánh đèn đường hắt lên bóng dáng cô.
"Tố Tố, cuối cùng em cũng tới ! Anh  đợi em  lâu đấy!"
Tô Lê  rạng rỡ, niềm vui hiện rõ trong ánh mắt.  chẳng hiểu , nụ   môi  dần tắt khi  thấy biểu cảm của cô.
Dường như... cô   chút gì đó buồn bã.
"Tố Tố, em đang buồn ?"
"Sao  thể chứ?" Diệp Tố Tố khẽ , giọng  nhẹ như gió thoảng. Cô ngước    : "Đi dạo với em ."
Tô Lê thích Diệp Tố Tố.
Thế nên, chỉ cần là yêu cầu của cô, dù là gì  cũng sẽ đồng ý.
Hai  cùng  bước  dọc theo con đường hầm dài.
Mối quan hệ của họ lúc  vẫn còn mập mờ,  thực sự xác lập tình yêu.
Tô Lê  dám  quá gần, chỉ sợ nếu vô tình vượt quá giới hạn, Diệp Tố Tố sẽ  vui.
Cậu  ở phía , giữ một  cách  , chỉ cách cô nửa vai. Vừa gần gũi, nhưng  quá phận.
Không khí xung quanh  chút trầm mặc.
Diệp Tố Tố   nhiều, khiến Tô Lê cảm thấy  chút gượng gạo.
Để xua tan sự im lặng,  cố gắng lục  ký ức, nhớ về những kỷ niệm thời cấp ba,  bắt chuyện:
"Tố Tố, em còn nhớ đêm lửa trại hồi chúng  học cấp ba ? Hôm đó em   sân khấu   dẫn chương trình. Anh vẫn nhớ em mặc một chiếc đầm lụa màu tím nhạt, trông  xinh . Nam sinh  trường hôm đó đều len lén  em đấy!"