Mẹ Tô giận dữ vươn tay đẩy Dương Đào sang một bên,  đó lớn giọng gọi  trong nhà:
"Này, cô gái ở trong đó!"
Bà hít sâu một , giọng  run run vì tức giận:
"   bây giờ Dương Đào đang theo đuổi cô  là hai   ở bên  .  cô  ? Tên nhóc  là một kẻ vô lương tâm, là một thằng khốn nạn! Bạn gái bảy năm của nó vì nó mà chết,  mà xương cốt con bé còn  lạnh, nó   tâm tư  yêu đương với cô  đấy!"
Mẹ Tô  lạnh một tiếng, ánh mắt tràn ngập căm hận.
"Người đàn ông như thế mà cô cũng dám ở bên ?  khuyên cô  nhất nên tránh xa nó ! Đừng để bản  giống con gái ,  nó hại, đến lúc hối hận cũng  kịp!"
Cơn thịnh nộ của bà đến quá đột ngột, ngay cả Dương Đào cũng  kịp phản ứng. Anh chỉ  thể bất lực   bà lao  trong nhà.
 —
Ngay khi bước qua cánh cửa, cả   Tô cứng đờ.
Bên trong…     ai.
Căn phòng quen thuộc vẫn sạch sẽ, ngăn nắp như . Chính giữa phòng khách là một chiếc bàn gỗ,  đó bày biện vài món ăn, hai bộ bát đũa đặt đối diện . Nếu chỉ  qua, ai cũng sẽ nghĩ rằng  hai  đang cùng  ăn tối.
 thực tế thì…
Chỉ  một  Dương Đào  đó.
Cái ghế đối diện    , chỉ  một bức tranh chân dung  đặt ngay ngắn  đó.
Không  ảnh chụp, mà là một bức tranh vẽ tay.
Trong tranh, Tô Mai nở nụ  rạng rỡ, ánh mắt tràn đầy sức sống.
Xinh … giống hệt như khi cô còn sống.
Mọi lời chất vấn của  Tô bỗng dưng nghẹn  trong cổ họng.
Bà lặng .
Sau lưng, Dương Đào khẽ bước , giọng   nhẹ:
Mộng Vân Thường
"Bác gái… Cháu cũng  nhớ cô ."
Anh siết chặt ngón tay, trong mắt hiện lên nỗi buồn khó che giấu.
"Hôm nay là sinh nhật cô . Cháu  quên ."
Dương Đào mỉm , nhưng nụ   trông còn khó coi hơn cả .
"Mặc dù cô    còn nữa… nhưng cháu vẫn  tổ chức sinh nhật cho cô ."
Một câu  đơn giản  như một nhát d.a.o cứa thẳng  tim  Tô.
Sinh nhật…
Hôm nay là sinh nhật của Tô Mai.
 bà  quên mất.
Từ  khi con gái qua đời, bà như  mất hồn. Mỗi ngày đều chìm trong đau khổ, ngày tháng trôi qua cũng chẳng còn ý nghĩa gì nữa.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-thien-kim-gia-bi-duoi-khoi-hao-mon-toi-danh-livestream-doan-menh/1050.html.]
Ngay cả hôm nay là ngày bao nhiêu, bà cũng  nhớ nổi.
Còn Tô Mai thì ?
Cô  lặng lẽ trôi nổi giữa  trung,  về phía chiếc ghế đối diện Dương Đào, nơi đặt bức tranh của .
Trong nháy mắt, quỷ hồn của cô cứng đờ, đáy mắt ngập tràn sự kinh ngạc.
Hóa …
Anh   quên cô.
Anh   hề phản bội cô!
Gà nướng   mua là vì cô.
Người    kết hôn,  sống cùng cả đời, từ đầu đến cuối vẫn chỉ  cô.
Tô Mai chớp mắt, nước mắt quỷ hồn  thể rơi xuống, nhưng cảm xúc đau đớn và hối hận thì  thể nào che giấu .
Cô  run rẩy tiến  gần bàn ăn, bàn tay mờ ảo chạm về phía bức tranh.
Trước đây, cô luôn nghĩ nghệ thuật là một thứ phù phiếm, xa vời. Cô học thiên về khoa học,  từng thực sự xem trọng những tác phẩm của bạn trai .
Dù …
Dưới góc  của một  bình thường, bức tranh  thật sự  .
Đôi mắt cô trong tranh vẫn sáng ngời như khi còn sống.
Bạn trai cô… thật sự là một    tài năng.
Vậy mà, khi còn sống, cô  từng nghiêm túc  nhận điều đó.
Ngay cả khi   kiên trì theo đuổi giấc mơ, cô cũng  thèm kiên nhẫn ngắm  tác phẩm của , thậm chí còn buông lời lạnh lùng,  tổn thương …
Cô …  nên như thế!
Tô Mai cắn chặt môi, nỗi ân hận dày vò tâm trí.
Trong  gian im lặng, Dương Đào lặng lẽ  xuống, cúi  nhặt những tờ tiền rơi  đất,  đặt  tay  Tô.
"Bác gái… Bác cứ cầm lấy ."
"Không cần!"
Mẹ Tô cứng rắn gạt tay Dương Đào , giọng    còn gay gắt như , nhưng vẫn lạnh lùng.
Từ góc độ của bà, dù thế nào  nữa, Dương Đào cũng là   gián tiếp đẩy con gái bà đến chỗ chết.
Bảo bà chấp nhận tiền của  ? Không đời nào.
"Nhà họ Tô chúng  sẽ  nhận một xu nào của , cũng vĩnh viễn  nhận lời xin  của ."
Dương Đào ngẩng đầu, ánh mắt kiên định.
"Bác gái,  tiền    là lời xin  của cháu."
Anh mím môi, giọng  trầm thấp:
"Mà là cháu  mặt Mai Mai gửi cho bác."