Bọn họ  thể  cùng  đến cuối đời.
Con đường phía  còn  dài, nhưng Tô Mai…  thể tiếp tục đồng hành cùng  nữa.
Cô lao thẳng  lòng , giọng  nghẹn ngào:
"Không ,  mà   chứ? Trong lòng em,  mãi mãi là  đàn ông  trai nhất."
Mười ngón tay của Dương Đào    , khớp xương rõ ràng, thon dài, giống như tay của một nghệ sĩ thực thụ.
 bây giờ…
Anh chỉ còn  bốn ngón.
Vô cùng bất ngờ, vô cùng  xí.
Tô Mai chạm   trống , lòng đau đớn như  hàng nghìn mũi kim đ.â.m .
Cơn đau dày xéo, khiến cô gần như  thở nổi.
Dương Đào yêu hội họa như thế…
Vậy mà giờ đây, ngay cả một cây cọ cũng  thể cầm.
Cô nghẹn ngào, nước mắt  ngừng rơi.
"Ngốc quá… Anh sẽ hối hận thôi."
Giọng  của Dương Đào trầm thấp, đôi mắt đỏ hoe nhưng kiên định:
"Anh  hối hận. Anh thật sự  đau khổ… Vì thứ ,   mất    yêu nhất."
Anh nắm chặt bàn tay  thiếu mất hai ngón, ánh mắt đầy bi thương.
"Nếu theo đuổi lý tưởng mà  trả giá bằng sự tổn thương của em,  thì   cần nữa."
"Không! Không   của !"
Cuối cùng, Tô Mai cũng bật , nức nở  lời xin :
"Là do em… Em  hiểu . Em  từng thử   lập trường của  để suy nghĩ. Nếu khi đó, em  ngang bướng và kích động như … thì  đến nỗi ."
Cô ngước lên,   bạn trai gầy gò, tiều tụy  mặt .
Nếu  thể   từ đầu…
Thì   bao.
Họ sẽ  lạnh lùng với , cũng    những lời trái lòng .
Người  , yêu một  thì  để  đó .
 cô     điều đó.
Linh lực dần cạn kiệt.
Cơ thể của Tô Mai giữa  trung cũng trở nên trong suốt.
Dương Đào hoảng hốt buông tay , nhưng khi  cố gắng chạm  cô, bàn tay chỉ xuyên qua  .
Mộng Vân Thường
Anh  thể chạm  cô nữa.
Tô Mai khẽ mỉm , giọng  dịu dàng:
"Tạm biệt . Em chỉ  thể  cùng  đến đây thôi."
Cô ngừng một chút, ánh mắt dịu dàng như ngày nào:
"Những ngày tháng   em, em mong  vẫn  thể sống ."
Chấp niệm tan biến, oán khí tiêu tán.
Tô Mai…  thể ở  thế giới  nữa.
 chuyến xe buýt ma… vẫn còn đang chạy.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-thien-kim-gia-bi-duoi-khoi-hao-mon-toi-danh-livestream-doan-menh/1054.html.]
Lần …
Lại là ai sẽ lên xe đây?
Cùng lúc đó,  chuyến xe buýt ma.
Sau khi Kỷ Hòa rời ,  xe chỉ còn  một  Quý Dương, cùng với một đám ma quỷ.
Cảm giác lạnh lẽo tràn khắp  khí.
Quý Dương ép  dựa sát  lưng ghế, cố gắng giảm bớt sự tồn tại của bản . Anh  dám lên tiếng, cũng  dám động đậy.
Vậy mà, ngay lúc —
"Cộp!"
Cái đầu của Triệu Liên đột nhiên rơi xuống.
Nó lăn lông lốc quanh chân Quý Dương, như thể cố tình trêu chọc .
Quý Dương trợn trừng mắt, sống lưng lạnh toát.
Một chiếc đầu … Đang lăn  chân !
Mà tệ hơn, cái đầu đó còn đang  chằm chằm  bằng ánh mắt đầy ác ý.
"…  từng xách đồ giúp dì mà!  là một thanh niên  bụng! Sao dì  thể đối xử với  như  chứ?!"
Quý Dương run rẩy kêu lên.
Triệu Liên  , vẻ mặt  chút áy náy, vội vàng :
"Xin  nha nhóc, dì thật sự     c.h.ế.t mà."
Quý Dương: "…"
Tuy là  lịch sự đấy, nhưng mà… Không đáng kể chút nào !!!
Anh hít sâu một ,  Triệu Liên, giọng  đầy khó tin:
"Đầu của dì rơi xuống đất , dì  thấy chuyện    bình thường ?!"
Ngay lúc , một giọng  nhàn nhạt vang lên.
"Thế nào là bình thường? Thế nào là  bình thường?"
Người  lên tiếng là một nam sinh đeo kính, mặc áo khoác caro, tên là Tiêu Thịnh.
Hắn đẩy gọng kính,  Quý Dương bằng ánh mắt hờ hững.
"Dựa  tiêu chuẩn của , chúng   bình thường.  theo tiêu chuẩn của chúng ,  mới là kẻ  bình thường."
Quý Dương: "!!!"
Khoan … Hình như cũng  lý…
Tiêu Thịnh tiếp tục chậm rãi :
"Không  chúng    thả  . Quan trọng là… chúng  cũng  xuống ."
Quý Dương rùng .
Tiêu Thịnh hờ hững  :
"Nếu  sống sót,  cứ cầu nguyện cô gái  xuống xe khi nãy sẽ   cứu  ."
Quý Dương: ...
Anh   thật .
Đại sư Kỷ!!!
Cô rốt cuộc đang ở ?!
Một   ở đây với cả đám ma quỷ …
Thật sự  đáng sợ!!!