Trong khoảnh khắc bối rối ,  nam sinh cúi đầu lí nhí:
"Xin  nha, Diêu Tịnh...    chuyện .    ác ý , thật đấy."
Triệu Liên lặng , trái tim bà như  bóp nghẹt.
Bà lo lắng  về phía con gái theo bản năng, sợ rằng cô bé sẽ  kìm  mà bật  ngay tại chỗ.
Bà hiểu  rõ con gái —bề ngoài  vẻ vô tâm, nhưng thực   vô cùng nhạy cảm.
Từ nhỏ đến lớn, bà  quen chiều chuộng, nâng niu con bé. Chỉ cần  hài lòng điều gì, Diêu Tịnh lập tức thể hiện ngay cảm xúc.
Bây giờ, đối diện với một lời vô tình như , con bé sẽ phản ứng thế nào?
 ngoài dự đoán của tất cả, Diêu Tịnh bỗng bật .
"Gì ? Sao mấy  căng thẳng thế?" Cô nháy mắt, giọng điệu nhẹ nhàng như   chuyện gì xảy . "A Kiệt cũng   cố ý. Mẹ  mất , nhưng  còn sống thì vẫn  tiếp tục sống mạnh mẽ chứ? Chẳng lẽ   thể ngày nào cũng ủ rũ, buồn bã mãi ?"
Cô dừng một chút   tiếp:
Mộng Vân Thường
"Tớ  vượt qua những ngày tồi tệ nhất ,   . Thật đó. A Kiệt,  đừng áy náy. Cậu   , nên    của ."
Nam sinh  vẫn  giấu  vẻ lo lắng:
"Thật sự   chứ, Diêu Tịnh?"
"Không  mà." Cô  xòa. "Chuyện cũng  xảy  , tớ còn  thể  gì đây? Quan trọng là tớ  chấp nhận sự thật."
Vừa , cô  liếc  đồng hồ  tay.
"Cũng trễ , các  mau về . Nhà xa thế, lát nữa mà về là dính ngay giờ tan tầm,  khi  kẹt xe đến ngạt mất."
Một  bạn hỏi:
"Vậy còn  thì ?"
"Tớ  bộ nhiều quá,  mệt,  đây nghỉ một lát . Đừng lo, tớ về ngay mà."
Nhìn thấy dáng vẻ vô tư của cô, mấy nam sinh trao đổi ánh mắt một lúc  gật đầu,  lượt rời .
 đúng khoảnh khắc họ   lưng, nụ   môi Diêu Tịnh cũng dần tắt.
Sự rạng rỡ và hoạt bát ban nãy biến mất như  từng tồn tại. Cô khẽ nghiêng   , tựa  ghế, đôi mắt dần trở nên trống rỗng và tĩnh lặng.
Một nỗi đau  tên bao trùm lấy cô.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-thien-kim-gia-bi-duoi-khoi-hao-mon-toi-danh-livestream-doan-menh/1059.html.]
Xa xa, một   dắt tay con nhỏ  từ cửa hàng  . Hai bóng dáng—một lớn, một nhỏ—kéo dài  ánh hoàng hôn.
Diêu Tịnh  họ, trong ánh mắt ánh lên một sự ngưỡng mộ  thể che giấu.
 ...
Tính ,  cô  qua đời  một tháng.
 vì nhiều lý do, đến hơn một tuần , cô mới nhận  tin.
Lúc , cô  đau khổ.
Nói đúng hơn, nỗi kinh hoàng còn lấn át cả sự đau thương.
Người mà cô từng ngày ở bên, từng ngày chuyện trò, đột nhiên biến mất. Cô cảm thấy cả thế giới như vỡ vụn, nhưng  chẳng thể chạm  sự thật .
Chỉ đến khi tang lễ diễn , cô mới  thể bật  thật sự.
Ban đầu, cô thấy kỳ lạ.
Rõ ràng mất   là một điều kinh khủng,  tại  cô  cảm thấy quá đau khổ?
Có  cô quá vô cảm?
Có ... cô là một đứa con gái m.á.u lạnh?
 ngay khoảnh khắc  thấy    mua đồ cho con , cô bỗng hiểu  tất cả.
Nỗi đau khi mất    là một cơn mưa xối xả  qua . Mà là cơn ẩm ướt kéo dài cả đời.
Mất    chỉ là khoảnh khắc  rời xa cõi đời.
Mà là từ nay về , mãi mãi  còn  nữa.
Cô cũng   mè nheo ,   dỗ dành mỗi khi buồn.
Trẻ con nhà   tủi   thể  với .
Còn cô thì ?
Bây giờ, ngay cả một bữa cơm  nấu, cô cũng  bao giờ  ăn nữa.
Từ nay về ...
Cô  còn  nữa.