Triệu Liên cũng giật .
Thì , tất cả những nụ  vui vẻ, vẻ ngoài lạc quan tươi sáng của con gái đều chỉ là vỏ bọc.
Khi   ai bên cạnh, con bé vẫn là đứa trẻ yếu đuối, nhạy cảm như trong trí nhớ của bà.
Ban đêm, nó sẽ trốn trong chăn, lặng lẽ  vì mất .
Mặt trời dần khuất bóng  rặng cây, hoàng hôn nhuộm một màu cam rực rỡ lên bầu trời.
Diêu Tịnh  một   băng ghế dài trong công viên.
Ánh nắng chiều kéo bóng cô  thật dài  nền đất.
Cái bóng , trông cô độc đến lạ.
Ngay lúc , một que kem màu hồng bỗng xuất hiện  mặt cô.
Diêu Tịnh ngẩng đầu,  thấy một nữ sinh mặc váy trắng đang  bên cạnh .
Cô  đang đưa cho cô một que kem.
Hơn nữa, còn là vị dâu tây – vị mà cô thích nhất.
Diêu Tịnh ngơ ngác:
"???"
Chuyện gì ?
Cô    quen  nữ sinh .
Hơn nữa,  cô     thích vị dâu tây?
Không lẽ… đây là một vụ lừa đảo?
Cô cũng  mười tám tuổi , lừa bán cô cũng  dễ .
Dù  lừa gạt thì cũng nên chọn cách khác chứ!
Dùng một que kem để mua chuộc cô? Cô  tưởng  là đứa trẻ ba tuổi ?!
Thấy Diêu Tịnh   với ánh mắt đầy cảnh giác, Kỷ Hòa thoáng sững .
Sau đó, cô nhẹ giọng giải thích:
"Chị mua cho em   em."
Diêu Tịnh ngẩn .
Kỷ Hòa tiếp tục:
"Bà    mua cho em, nhưng   thể tự   . Nên bà  nhờ chị giúp."
Diêu Tịnh: "!!!"
Cô ngước mắt  que kem trong tay Kỷ Hòa.
Hốc mắt cô lập tức đỏ hoe.
Vị dâu tây…
Chọn trúng đúng hương vị mà cô thích nhất, chuyện  chắc chắn   là trùng hợp.
Không, cô   tin đây chỉ là trùng hợp.
So với việc tin rằng   vĩnh viễn biến mất khỏi thế giới , cô thà tin rằng linh hồn bà vẫn luôn ở  đó dõi theo .
Bà    mong  nhỏ bé của cô, nên nhờ  thực hiện nó.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-thien-kim-gia-bi-duoi-khoi-hao-mon-toi-danh-livestream-doan-menh/1060.html.]
Cô  hỏi Kỷ Hòa  liên lạc với   bằng cách nào.
Chỉ lặng lẽ nhận lấy que kem, cúi mắt xuống, cảm xúc trong lòng hỗn loạn vô cùng.
Được ăn kem, cô thật sự  vui.
 nếu  đưa nó cho cô là , thì   bao…
Ngay lúc , một cơn gió nhẹ thổi qua đỉnh đầu cô.
Diêu Tịnh chợt cảm thấy  một bóng  xuất hiện bên cạnh .
Cô nghi hoặc  sang .
Rồi lập tức c.h.ế.t lặng tại chỗ.
Hốc mắt cô dần dần nhòe  bởi nước mắt.
Là  của cô!
Cô nghẹn ngào gọi một tiếng:
"Mẹ…"
Sau đó,   thể  thêm gì nữa.
Từ  khi  mất, cô  còn gọi bà nữa.
Cũng chỉ  thể gọi bà trong những giấc mơ.
Cô thật sự  nhớ  .
Người bình thường khi thấy hồn ma chắc chắn sẽ hoảng sợ.
 Diêu Tịnh thì .
Bởi vì… đây là  của cô.
Là   mà cô yêu thương nhất  đời.
Mẹ cô, cho dù  thành ma cũng sẽ   hại cô…
Dưới ánh hoàng hôn, Triệu Liên lặng lẽ  xuống bên cạnh con gái .
Bầu  khí yên tĩnh đến mức  thể  thấy cả tiếng gió thổi qua tán cây.
Khoảnh khắc , bỗng dưng khiến bà nhớ  những ngày cũ.
Khi còn nhỏ, mỗi ngày tan học, Diêu Tịnh luôn líu ríu kể cho bà  những chuyện xảy  ở trường.
Bà sẽ mua cho con bé món ăn nó thích nhất,     nó huyên thuyên.
Những câu chuyện nhỏ nhặt, thậm chí  phần nhàm chán.
 bà  từng cảm thấy phiền.
Chỉ cần là chuyện của con gái, bà đều  .
Bởi vì  thế gian , chỉ  bà mới lắng  những câu chuyện vụn vặt  một cách nghiêm túc như .
Sau khi  mất,   nhiều  hỏi Diêu Tịnh rằng dạo  cô sống thế nào.
Cô luôn nở một nụ , đáp:
" sống  ."
Mộng Vân Thường
 giờ phút ,  mặt , cô  cần  giả vờ nữa.
Cô thật sự   một chút nào.
Cô thật sự, thật sự  nhớ  …