Diêu Tịnh như sụp đổ.
Cô tức giận chất vấn Diêu Lượng:
"Dựa   mà bố giấu con chuyện ? Tại  bố  tước  quyền   sự thật của con? Ngay cả  cuối cùng  gặp , bố cũng  cho con cơ hội!"
Diêu Lượng lặng im hồi lâu, ánh mắt ông trầm xuống. Mãi , ông mới cất giọng khàn khàn:
"Lúc t.h.i t.h.ể của  con  vớt lên, nó    biến dạng... Trông vô cùng đáng sợ. Con sẽ   thấy ."
" đó vẫn là  con! Tại  bố   cho con gặp?"
Nếu Quý Dương  mặt ở đây, chắc chắn  sẽ nhảy dựng lên mà hét lớn:
"Cô  chắc cô   thấy dáng vẻ của  cô bây giờ ?!"
Bên ngoài thì là một  phụ nữ dịu dàng xách đồ, nhưng thật … đó chính là đầu của bà trong túi xách!!!
 với Diêu Tịnh, điều khiến cô đau khổ nhất chính là mất .
Ngay cả cơ hội  mặt  cuối cũng  , điều   trở thành một vết thương mãi mãi trong lòng cô.
Mộng Vân Thường
Triệu Liên lặng lẽ quan sát con gái .
Một lúc lâu , bà nhẹ nhàng lên tiếng:
"Tịnh Tịnh, bố con   là đúng. Nếu là ,  cũng sẽ   để con  chuyện ."
Diêu Tịnh nghẹn ngào, giọng  run rẩy:
"Chẳng lẽ… việc thi đại học còn quan trọng hơn  con ?"
Triệu Liên khẽ , ánh mắt tràn đầy yêu thương:
"Mẹ  c.h.ế.t , Tịnh Tịnh . Khi  còn sống, con  khiến  vô cùng tự hào. Những lễ nghi   quan trọng nữa. Điều  mong  hơn cả là con  thể sống .
Thời gian của con vẫn còn dài, thế giới ngoài  rộng lớn và tươi   bao."
Bờ vai Diêu Tịnh run lên bần bật, nước mắt cô trào ,  thể kiểm soát.
Từ ngày  mất, cô  luôn né tránh, luôn oán giận bố .
Cô    đối diện với ông thế nào, cũng     để sống tiếp trong một thế giới  còn .
Cô chỉ  trút hết  oán giận, đau đớn lên  bố.
 bây giờ nghĩ …
Thật , bố cô cũng   chịu ít đau khổ hơn cô.
Từ khi  ký ức, cô vẫn luôn thấy bố    yêu thương .
Gia đình cô từng là hình mẫu lý tưởng mà bao  ngưỡng mộ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-thien-kim-gia-bi-duoi-khoi-hao-mon-toi-danh-livestream-doan-menh/1062.html.]
Mất  tình yêu của , bố chắc hẳn cũng  đau đớn…
Sự   của  giống như một cơn mưa kéo dài.
Cô và bố, mỗi  đều  tự học cách tìm một chiếc ô để che chắn cho .
…
Hai  con  bên , lặng lẽ trò chuyện, như thể những ngày tháng khi xưa  từng phai nhạt.
Mặc dù cuối cùng Triệu Liên vẫn  rời , nhưng ít nhất, họ   thể giãi bày nỗi lòng,   những điều giấu kín bấy lâu.
Đối với họ, đây cũng là một sự giải thoát.
Diêu Tịnh cần  học cách mạnh mẽ, học cách tiếp tục bước  con đường phía .
Kỷ Hòa lặng lẽ quan sát,   quấy rầy khoảnh khắc hiếm hoi của hai  con.
Cô định  trở  xe buýt ma, nhưng đột nhiên, một giọng  khẽ vang lên phía :
"Cô Kỷ."
Kỷ Hòa xoay , ánh mắt chạm  một bóng dáng quen thuộc.
Hứa Kim Phượng.
Cô  nhíu mày.
Bà … tự  xuống xe buýt  ?
Chuyện  thật kỳ lạ.
Theo lý thuyết, tất cả những hồn ma thiệt mạng trong vụ tai nạn xe buýt đều  giam cầm trong quỷ vực,  thể tự do rời .
Vậy tại  Hứa Kim Phượng   thể thoát ?
Làn da bà  trắng bệch, môi tái nhợt đến mức gần như tím bầm.
Mỗi bước  của bà để   mặt đất những vệt nước loang lổ.
Kỷ Hòa khẽ bấm đốt ngón tay tính toán, trong lòng càng cảm thấy kỳ lạ.
Những hồn ma  nhốt trong quỷ vực, ít nhiều gì cũng mang theo oán khí vì cái c.h.ế.t thảm.
Thế nhưng, Hứa Kim Phượng    chút oán niệm nào.
Chỉ  một khả năng…
Thật , bà   chết.
Cái c.h.ế.t trong vụ tai nạn xe buýt … với bà ,  lẽ  là một chuyện .
Kỷ Hòa  chằm chằm  đôi mắt trống rỗng của Hứa Kim Phượng, giọng  lạnh nhạt:
"Nếu dì   chết,  còn tìm   gì?"