Vào giây phút , bà Tân Quả bỗng bất ngờ dời thời điểm chọn  lên sớm hơn.
Điều  trông  vẻ  bình thường chút nào.
Diệp Chi Tinh   ở đây, nhưng cô gái tóc vàng  bên cạnh   khi nãy  xuất hiện.
Cô  chắp hai tay  ngực, khuôn mặt đầy vẻ thành kính, cầu nguyện:
"Làm ơn  mà, xin bà Tân Quả hãy chọn    !   trượt mất ba  , cũng  để   chọn một  chứ!"
Kỷ Hòa  yên, ánh mắt trầm xuống.
Cô cảm thấy  điều gì đó  .
Dự cảm  của cô nhanh chóng trở thành sự thật.
Dưới ánh đèn lộng lẫy của nhà hát kịch, giữa vô vàn ánh mắt mong chờ, bà Tân Quả chậm rãi   con   chọn.
"Số 013."
Không gian bỗng trở nên im lặng đến lạ thường.
Mọi  hồi hộp chờ đợi... nhưng chẳng  ai bước lên sân khấu.
Sự im lặng kéo dài vài giây  nhanh chóng biến thành những tiếng xôn xao trong khán phòng.
"Sao mãi   ai lên ?"
"Người  chọn   mặt ở đây ?"
"Chết tiệt, cơ hội quý báu như  mà  đó    mặt... Nếu  cần thì nhường cho  !  sẵn sàng bỏ tiền  mua!"
"Anh mơ ? Nghe   đây  một tỷ phú mắc bệnh nan y,  bỏ  cả gia tài để mua cơ hội  mà còn   kìa! Anh nghĩ   tư cách chắc?"
"Vậy  013  là ai chứ? Nếu   thì đưa cho  !"
" !   hủy hết công việc, bay cả ngàn dặm đến đây..."
Thời gian chậm rãi trôi qua.
Thế nhưng vẫn chẳng  ai  dậy.
Bà Tân Quả  sân khấu vẫn giữ nguyên vẻ bình tĩnh, nhẹ nhàng :
"Xem , đây là một điều đáng tiếc... Nếu   ai nhận cơ hội , nó sẽ  còn nữa..."
Ngay khi bà  sắp  dứt câu—
Một giọng  vang lên trong khán phòng.
"Có ."
Tất cả  ánh mắt đồng loạt  .
Kỷ Hòa  lên,  tay cô là một tấm vé.
Cô giơ nó lên cao, giọng điềm tĩnh:
" là  013."
Cô gái tóc vàng bên cạnh bỗng ôm mặt, nức nở:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-thien-kim-gia-bi-duoi-khoi-hao-mon-toi-danh-livestream-doan-menh/1122.html.]
"Hu hu hu... Lại trượt nữa !!"
Bà Tân Quả mỉm , phất tay:
"Vậy thì, cô gái may mắn , xin hãy  theo ."
Ngay lập tức, những  phục vụ mặc áo đuôi tôm đen đồng loạt bước lên.
Họ vây lấy Kỷ Hòa, vẻ mặt vô cảm, động tác đồng đều đến mức đáng sợ.
Mộng Vân Thường
Bề ngoài  vẻ như đang "mời", nhưng  kiểu vây chặt như thế ... Nếu   theo, chắc chắn sẽ  ép !
Bỗng nhiên, Kỷ Hòa cao giọng:
"Đợi một chút."
Bà Tân Quả nhướng mày:
"Cô gái ,  chuyện gì ?"
"Trước khi  với bà,   một câu hỏi."
Kỷ Hòa siết chặt tấm vé, giọng   nhanh  chậm nhưng  vô cùng sắc bén:
"Đã qua cả buổi chiều  mà  vẫn   thấy bạn , cũng  thể liên lạc với  . Bà  thể  cho        ?"
"Bạn cô?"
"Diệp Chi Tinh."
Bà Tân Quả vẫn giữ thái độ bình thản, đáp một cách thẳng thắn:
"Cậu  cứ nghi ngờ về thuật trường sinh của . Nếu  ,  đành nhốt    để   bình tĩnh hơn, tránh  ảnh hưởng đến nghi thức của ."
Ánh mắt Kỷ Hòa càng lạnh .
"Vậy thì thuật trường sinh của bà  đáng để   nghi ngờ ?"
Bà Tân Quả nheo mắt , giọng  vẫn dịu dàng:
"Cô còn điều gì nghi ngờ ư? Cô cứ   trai của  Diệp mà xem—  chính là minh chứng rõ ràng nhất. Cậu   nhận  thuật trường sinh của , vẫn sống khỏe mạnh, hơn nữa còn tự nguyện ở  đây."
Kỷ Hòa nhếch môi , nhưng nụ   hề mang chút ấm áp nào.
Cô thò tay  túi áo, chậm rãi lấy  một chiếc bật lửa.
Ngón tay cô khẽ xoay bật lửa trong lòng bàn tay, vẻ mặt đầy vẻ thờ ơ.
Trong đám đông   chợt thắc mắc:
"Khoan ... Chẳng   khi  nhà hát kịch đều  kiểm tra an ninh ? Không  phép mang bật lửa  cơ mà? Cô  mang  bằng cách nào ?"
Giây tiếp theo—
"Xoạt!"
Một tia lửa lóe lên trong  khí.
Kỷ Hòa vung tay.
Chiếc bật lửa lao thẳng về phía Diệp Chi Dương!