Người bình thường nếu  ném bật lửa   thì cùng lắm cũng chỉ  bỏng.
 khi ngọn lửa chạm  Diệp Chi Dương,   lập tức hét lên một tiếng thảm thiết.
Ngọn lửa bùng lên dữ dội, như thể bắt  vật dẫn cháy  hảo.
“Aaaaa!!!”
Diệp Chi Dương gào rống, lăn lộn  mặt đất, cố gắng dập tắt ngọn lửa đang thiêu đốt cơ thể .  lạ —
Càng lăn, ngọn lửa càng bùng lên mạnh hơn!
Ngọn lửa đỏ rực nuốt chửng   từng chút một.
Mùi da thịt cháy khét lẹt lan  trong  khí.
Cả khán phòng bỗng trở nên hỗn loạn.
"Giết  !!"
"Chạy mau!"
Những khán giả mặc trang phục lộng lẫy, vốn là những kẻ luôn sống trong nhung lụa,  từng thấy cảnh tượng kinh hoàng như , lập tức hoảng loạn bỏ chạy.
Họ hét lên, xô đẩy , tranh giành lối thoát như một bầy cừu hoảng sợ.
Một lát , trong khán phòng rộng lớn chỉ còn  hai —
Kỷ Hòa và bà Tân Quả.
Kỷ Hòa khẽ nhếch môi, nở một nụ  lạnh lẽo.
"Tín đồ trung thành của bà… cũng chỉ đến thế mà thôi."
Bà Tân Quả trừng mắt  Kỷ Hòa, gằn từng chữ:
"013, mày điên  ?"
"Bà mới là  điên."
Ánh mắt Kỷ Hòa lướt xuống mặt đất.
Diệp Chi Dương—
Không còn nữa.
Nơi   từng , giờ chỉ còn một đống tro tàn lặng lẽ.
Kỷ Hòa hờ hững cất giọng:
"Người  chết... thực sự là Diệp Chi Dương ?"
Sắc mặt bà Tân Quả trầm xuống. Bà   thèm đôi co với Kỷ Hòa nữa, chỉ thẳng  cô   lệnh cho những  phục vụ mặc vest đuôi én xung quanh:
Mộng Vân Thường
"Còn  đó  gì?! Bắt nó  cho tao!!"
Ngay khi những  phục vụ chuẩn  hành động, bà Tân Quả đột nhiên nhận  điều gì đó.
Bà  lập tức  , từ trong ống tay áo b.ắ.n  vô  sợi chỉ bạc.
"Choang!"
Những sợi tơ đập thẳng xuống đất, nghiền nát chiếc bật lửa mà Kỷ Hòa  ném.
Không còn bật lửa nữa.
Bà Tân Quả  khẩy, ánh mắt tràn đầy đắc ý:
"Hừ! Không  bật lửa, tao xem mày còn   gì!"
 trái ngược với mong đợi của bà , Kỷ Hòa  khẽ .
Lạnh lùng.
"Xin ." Cô nhún vai, giọng điệu nhẹ bẫng. " vốn   ý định lấy  nó."
Những  phục vụ xung quanh từ từ tiến  gần Kỷ Hòa.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-thien-kim-gia-bi-duoi-khoi-hao-mon-toi-danh-livestream-doan-menh/1123.html.]
Chúng bước  cứng nhắc, động tác chậm chạp kỳ lạ.
Rồi ngay khoảnh khắc chúng đến gần—
Chúng ngừng ngụy trang.
Dưới ánh đèn mờ nhạt, những gương mặt vốn trắng bệch nay càng tái nhợt hơn.
Đường nét ngũ quan vặn vẹo, méo mó.
Màu sắc đen đỏ lẫn lộn  khuôn mặt trông  buồn   quái dị.
Bởi vì—
Đó   là khuôn mặt thật.
Mà là...  vẽ lên.
Những kẻ —
Không  con .
Mà chỉ là những hình nhân bằng giấy!
Thảo nào giọng  của chúng chậm chạp, động tác cứng ngắc như .
Kỷ Hòa chậm rãi giơ tay lên.
Một lá bùa màu vàng xuất hiện giữa những ngón tay cô.
Ngay khi những hình nhân giấy chạm đến tầm tấn công của cô, lá bùa lập tức hóa thành vô  luồng sáng, b.ắ.n  xung quanh!
"BÙM!!"
Những tia lửa bùng lên.
Người giấy... sợ nhất chính là lửa.
Bọn chúng   lượng  đông, nhưng đông cũng đồng nghĩa với việc—
Lửa sẽ lan nhanh hơn.
Chỉ trong chốc lát, chúng  biến thành một biển lửa.
Ngọn lửa hung tàn nuốt chửng từng kẻ một.
Lớp sơn màu vẽ  gương mặt chúng tan chảy, những đường nét quái dị  nung chảy thành những vệt loang lổ kỳ dị.
Thân thể giấy bùng cháy, từng con một gào rú  đổ sập xuống, hóa thành tro tàn.
Bà Tân Quả trân trân  cảnh tượng  mắt.
Khóe miệng bà  khẽ run lên,  bất giác rỉ  một vệt m.á.u tươi.
Những  giấy —
Là do bà  tạo .
Chúng chịu tổn hại, bà  cũng  phản phệ theo.
Từ  đến nay, bà   hề   Kỷ Hòa  tu vi.
 giờ bà   hiểu.
Kỷ Hòa     tu vi.
Mà là...
Tu vi của cô cao hơn bà .
Cao đến mức—
Nếu Kỷ Hòa   để lộ khí tức của , bà     thể nhận .
Bà Tân Quả siết chặt nắm tay.
"... Quả nhiên, mày cũng là  tu đạo."