Buổi tối hôm , "Mãi đánh mất em" trằn trọc  ngủ .
Anh nghĩ mãi mà  hiểu nổi.
Một cô gái xinh  như … tại   là  khuyết tật?
Nếu cô    khuyết tật thì   bao. Anh nhất định sẽ bất chấp tất cả để theo đuổi cô …
Mộng Vân Thường
Tin buồn  khiến  trải qua một buổi tối cuối tuần trong trạng thái vô tri vô giác.
Cũng may là cuối tuần,   cần  , cũng   gặp  cô gái   xe buýt.
Sau hai ngày một đêm suy nghĩ, cuối cùng  cũng đưa  quyết định.
Anh thực sự thích cô .
Không  chỉ là một chút rung động thoáng qua.
Ngay từ  đầu tiên  thấy cô ,    đó chính là nhất kiến chung tình.
Dù cô   là  khuyết tật thì  chứ? Anh vẫn  ở bên cô .
Anh  hạ quyết tâm.
Sáng thứ Hai, khi  ,  nhất định sẽ hỏi  thông tin liên lạc của cô .
Anh tin rằng nếu   hỏi  thứ hai, cô  chắc chắn sẽ hiểu  tâm ý của .
...
"Kết quả là..."
Nói đến đây, biểu cảm của "Mãi đánh mất em" bỗng trở nên khổ sở.
"Kết quả là hôm thứ Hai,   thấy cô   xe buýt."
Ban đầu,  nghĩ  lẽ cô   ốm nên xin nghỉ phép.
Chắc chỉ là một  tình cờ  gặp.
 ngày qua ngày,  vẫn  gặp  cô  nữa.
Giống như cô   đột nhiên biến mất khỏi thế giới  .
"Thật sự, đại sư Kỷ Hòa,  khổ sở lắm! Cô  xem, tại  đúng lúc  quyết định như  thì cô   biến mất chứ?" "Mãi đánh mất em" đ.ấ.m n.g.ự.c dậm chân than thở.
Hơn nữa, vận khí của  cũng quá xui xẻo ?
Từ lúc sinh  đến giờ, đây là  đầu tiên  rung động,  mà tình cảm    bóp c.h.ế.t từ trong trứng nước.
Thế giới rộng lớn như , bọn họ chỉ là hai  xa lạ.
Không  cách nào tìm  cô  nữa…
Trong cơn bực bội,   đổi ID của  thành một cái tên đượm màu bi thương,  đó tìm đến sự giúp đỡ của Kỷ Hòa.
Sau khi xem bát tự của , Kỷ Hòa chậm rãi :
"Ừm,   một tin  và một tin . Anh   tin nào ?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-thien-kim-gia-bi-duoi-khoi-hao-mon-toi-danh-livestream-doan-menh/1146.html.]
"Mãi đánh mất em" suy nghĩ một chút  :
"Tin  ."
 ngay  đó,   cảm thấy lo lắng:
"Khoan … tin  là ? Chẳng lẽ  giống mấy tình tiết cẩu huyết trong tiểu thuyết? Kiểu như khi nam chính  quyết định theo đuổi nữ chính thì cô  đột nhiên gặp chuyện, —"
Kỷ Hòa: "..."
Không  cẩu huyết đến mức đó .
Cô lắc đầu, từ tốn :
"Tin  là… thực  cô gái đó   là  khuyết tật."
"Chuyện !" "Mãi đánh mất em" lập tức kích động.
"Cô  vốn là một  bình thường ? Cái    tin ! Đây rõ ràng là tin  mà!"
Kỷ Hòa bình thản đáp:
"Tin  ở chỗ… cô     dây dưa với , nhưng  lười tìm lý do từ chối, nên  giả vờ   điếc."
"Mãi đánh mất em": "..."
Anh câm nín.
 nghĩ  thì thấy cũng hợp lý.
Bình thường, nếu ai đó hỏi xin thông tin liên lạc mà phát hiện đối phương   thấy, họ sẽ tự động rút lui,  tiếp tục  phiền nữa.
Cô   từ chối  một cách  hảo,  chút sơ hở.
Dù  quá đáng… nhưng công nhận là  hiệu quả.
Nghe xong lời của Kỷ Hòa, "Mãi đánh mất em" cảm thấy như mất hồn mất vía.
Bảo  Kỷ Hòa   đây là tin .
Vốn dĩ cô    ý gì với , thậm chí còn nghĩ cách để tránh né !
Kỷ Hòa  thể tưởng tượng  biểu cảm chán nản của  bên  màn hình, nhưng cô vẫn  tiếp:
"Đừng vội thất vọng,  còn   hết . Vẫn còn một tin  nữa."
Anh lập tức bừng tỉnh:
"Tin  là gì?"
Kỷ Hòa  khẽ:
"Tin  là… hai  chính là định mệnh của ."
"Hả???"
"Mãi đánh mất em" kinh ngạc đến mức ngây .
Không thể nào.
Cô gái đó  từ chối  thẳng thừng như , bọn họ còn  thể là định mệnh của  ?