" đang ở Bệnh viện Trung ương thành phố S."
Giọng Kiều Lê chút yếu ớt, xen lẫn vẻ áy náy.
"Hôm là khỏe lắm đúng ? cũng định chịu một chút thôi, nhưng cuối cùng vẫn chịu nổi, đành đến bệnh viện khám."
Cô dừng một chút, hít một thật sâu tiếp tục:
"Bây giờ đang đỗ xe ở tầng hầm. Ban đầu định tự khám nhưng đột nhiên cảm thấy choáng váng. sợ khi khám xong sẽ thể tự lái xe về … Cô thể đến đón ?"
Ở đầu dây bên , Kỷ Hòa hề chần chừ.
"Được. Cô đợi một chút, đến ngay."
"…Cảm ơn cô."
Cúp máy, Kiều Lê tựa đầu ghế xe, nhắm mắt thở dài.
Cô là thích phiền khác. , cô thực sự còn cách nào khác.
Dạo gần đây, cô luôn cảm thấy cơ thể suy yếu kỳ lạ. Không chỉ chóng mặt, mà đôi lúc còn xuất hiện ảo giác.
Bạn bè giới thiệu cô đến Bệnh viện Trung ương, thậm chí còn giúp cô đặt lịch với một bác sĩ chuyên gia. Hy vọng khám sẽ tìm nguyên nhân.
Tầng hầm bệnh viện vẻ khá cũ kỹ. Những bóng đèn trần chớp tắt liên tục, ánh sáng chập chờn khiến hoa mắt.
Kiều Lê khóa cửa xe, bước xuống thì ánh mắt chợt khựng .
Ở phía đối diện, một cô gái tóc dài màu đỏ đang đó, lặng lẽ chằm chằm về phía cô.
Cách khá xa, Kiều Lê thể rõ khuôn mặt cô . một điều cô chắc chắn — ánh mắt đang khóa chặt lấy .
Một cảm giác khó chịu dâng lên trong lòng.
Kiều Lê nhíu mày.
Cô gặp tâm thần đấy chứ?
Không để ý, cô , bước nhanh khỏi tầng hầm.
khi rẽ qua một khúc cua, cô lập tức c.h.ế.t sững.
Cô gái mặc đồ đỏ… đang ngay mặt cô!
Kiều Lê trừng lớn mắt.
Không thể nào!
Cô ngược hướng với cô . Theo lý mà , dù đuổi theo cũng thể nhanh đến mức .
Huống hồ…
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-thien-kim-gia-bi-duoi-khoi-hao-mon-toi-danh-livestream-doan-menh/1166.html.]
Cô thấy tiếng bước chân nào.
Như thể cô gái đó dịch chuyển tức thời đến mặt cô .
Khoảng cách giữa hai chỉ còn tầm mười mét.
Không gian tầng hầm rộng lớn nhưng xung quanh chẳng ai khác. Một sự im lặng đến rợn bao trùm tất cả.
Trong bầu khí ngột ngạt , cô gái mặc đồ đỏ từ từ bước về phía cô.
Khi cô tiến gần, những bóng đèn chập chờn trần đột nhiên phát âm thanh "tạch tạch" liên tục, như thể dòng điện đang nhiễu loạn.
Một âm thanh chói tai vang lên, khiến da đầu Kiều Lê tê dại.
Rồi—
Mộng Vân Thường
"Bụp!"
Toàn bộ đèn trần đồng loạt tắt ngúm.
Bóng tối nuốt chửng cả tầng hầm.
Kiều Lê rùng , theo phản xạ lùi một bước.
đúng lúc đó—
Cô gái mặc đồ đỏ xuất hiện ngay mặt cô!
Gần đến mức… thể rõ từng đường nét khuôn mặt.
Cô chậm rãi nở một nụ .
Từ khóe môi đen ngòm, từng dòng m.á.u đỏ thẫm trào , như dòng nước lũ mở cửa, ngừng tuôn trào.
Mùi tanh nồng nặc lan khắp tầng hầm, quấn chặt lấy Kiều Lê.
Cô c.h.ế.t trân.
Tim đập thình thịch, thở rối loạn.
Đôi mắt cô gái mặc đồ đỏ cong lên, nụ vẫn giữ nguyên môi, như thể đang thưởng thức sự sợ hãi của cô.
Kiều Lê chớp mắt, bất giác lùi thêm một bước.
Dưới chân bỗng giẫm thứ gì đó…
Nhớp nháp. Lạnh buốt.
Cô cúi xuống—
Là máu.
Máu chảy từ miệng cô gái mặc đồ đỏ!