Buổi hôn lễ diễn  trong  khí trang trọng,  chủ trì cất giọng  lời thề dành cho cô dâu và chú rể.
“Ân Vân, con  đồng ý chấp nhận Trình Dịch  chồng , cùng   chung sống theo lời chỉ dẫn của Thượng Đế? Con  đồng ý từ nay về  sẽ yêu thương, tôn trọng, an ủi và quan tâm  , đồng thời nguyện suốt đời chung thủy,  yêu  khác  ?”
Ân Vân khẽ liếc  Trình Dịch— đàn ông  bên cạnh với bộ vest phẳng phiu, phong thái đầy lịch lãm. Đôi má cô  ửng đỏ, ánh mắt ngập tràn hạnh phúc.
“Con đồng ý.”
Người chủ trì tiếp tục  sang chú rể:
“Trình Dịch, con  đồng ý chấp nhận Ân Vân  vợ hợp pháp của , cùng cô  chung sống theo lời chỉ dẫn của Thượng Đế? Con  đồng ý từ nay về  sẽ yêu thương, tôn trọng, an ủi và quan tâm cô , đồng thời nguyện suốt đời chung thủy,  yêu  khác  ?”
Trình Dịch vẫn giữ vẻ mặt bình thản, thậm chí còn  chút lạnh lùng. Trong ánh mắt     chút cảm xúc nào, cứ như một  máy đang thực hiện nghĩa vụ.
“Con đồng…”
Anh  còn  kịp  hết câu, bỗng một giọng  vang lên, cắt ngang cả buổi lễ.
“Trình Dịch,   quên mất Thẩm Thiến  ?”
Cái tên đó  cất lên, cả khán phòng như c.h.ế.t lặng. Sắc mặt nhà họ Ân và nhà họ Trình lập tức biến đổi, đặc biệt là cô dâu và chú rể.
Gương mặt Ân Vân cứng đờ, ánh mắt hiện lên tia lo lắng. Cô  lập tức  sang Trình Dịch, giọng điệu đầy nghi ngờ:
“Cô… cô  là ai? Là khách do  mời đến ?”
Trình Dịch lắc đầu, ánh mắt tối : “Không ,   quen cô .”
Ân Vân nhíu mày, giọng  lạnh lùng:
“Rốt cuộc cô là ai? Hôm nay là ngày vui của chúng ,  cô  ngang nhiên quấy rối?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-thien-kim-gia-bi-duoi-khoi-hao-mon-toi-danh-livestream-doan-menh/1178.html.]
Không khí căng thẳng bao trùm cả đại sảnh, nhưng  màn hình lớn, hình ảnh lãng mạn của cô dâu và chú rể vẫn tiếp tục  phát cùng tiếng nhạc du dương.
Người  lên tiếng bước  từ giữa đám đông. Đó là một cô gái trẻ, vẻ mặt điềm nhiên nhưng ánh mắt sắc lạnh.
“Cứ xem  là bạn của Thẩm Thiến .  đến đây để đòi  công bằng cho cô .”
“Công bằng?” Trình Dịch cau mày. “Công bằng gì chứ?  nợ cô  ?”
Anh   lạnh:
Mộng Vân Thường
“, Thẩm Thiến  chết, và  cũng đau lòng vì điều đó.  chúng   chia tay  khi cô  qua đời. Lời chia tay là do chính cô   . Dù cô   mất, nhưng   thể sống mãi trong quá khứ?”
Nghe đến đây, Thẩm Thiến—  lặng lẽ trong góc tối của khán phòng,  khỏi giật .
Cô    chia tay với Trình Dịch khi nào chứ?!
Kỷ Hòa nhướng mày, lạnh lùng hỏi: “Anh chắc chứ?”
Trình Dịch khẽ nhếch môi, vẻ mặt đầy châm chọc:
“Bạn  của cô  mà đến chuyện  cũng   ? Nếu  tin,  sẽ  tin nhắn chia tay mà cô   gửi cho .”
Nói ,   lấy điện thoại , mở đoạn tin nhắn cũ, giọng điềm nhiên  lên:
“Trình Dịch,  phận của chúng  quá khác biệt. Ngay từ đầu, ba  em  phản đối chuyện tình cảm , họ  rằng hôn nhân  môn đăng hộ đối thì sẽ   hạnh phúc. Em  cố gắng  nhiều, nhưng giờ em mệt . Mong  tha thứ cho sự yếu đuối của em. Sau   sẽ tìm  một  phù hợp hơn em. Coi như em  c.h.ế.t . Tạm biệt .”
Kỷ Hòa  xong, khẽ nhếch môi  nhạt.
“Anh  thấy gì kỳ lạ trong tin nhắn đó ?”
Trình Dịch nhíu mày: “Kỳ lạ gì chứ?”
Anh  nhớ rõ, khi còn yêu , Thẩm Thiến  cảm thấy tự ti vì  cách giữa hai . Vì , khi cô  viện cớ  để chia tay,  cũng  quá ngạc nhiên, chỉ cảm thấy đau lòng và tức giận mà thôi.