"Hừm?"
Khóe miệng Tống Chiêu Đệ khẽ nhếch lên, nụ  lạnh lẽo hiện rõ  gương mặt.
" hại ông ? Từ bao giờ thế?"
Cô  chậm rãi   , ánh mắt đầy trào phúng.
"Mẹ , xin  nhớ cho rõ, tám năm ,  và nhà họ Tống  cắt đứt quan hệ. Giữa  và ông   còn bất kỳ dây mơ rễ má nào cả. Vậy thì     thể hại ông   chứ?"
Mẹ Tống tức giận đến mức   run rẩy, ánh mắt đỏ ngầu:
"Không  từ nhỏ đến lớn mày đều nghiên cứu những thứ phong thủy huyền học đó ? Mày giỏi như , chỉ cần  hại bố mày thì kể cả   còn ở nhà họ Tống, mày vẫn  thể  tay từ xa! Nếu   mày thì còn ai  thể  hại ông ?"
Giọng bà  nghẹn , như thể oán hận dồn nén  lâu,  phẫn nộ  đau đớn.
"Mày hận bố mày đến mức nào chứ?!  là năm đó ông   chọn mày để truyền  Bạch tiên, nhưng dù  ông  cũng là bố mày! Ông   đáng tội c.h.ế.t ? Mày định cứ để ông  hôn mê như thế  đến bao giờ? Như thế  với c.h.ế.t thì  gì khác  chứ?!"
Vừa , bà   lao lên, nắm chặt vạt áo của Tống Chiêu Đệ, nước mắt giàn giụa, dường như sắp quỳ xuống.
"Chiêu Đệ, coi như  cầu xin con! Dù ông     với con, thì ông  vẫn là   sinh  con! Hãy thu tay  !"
 dù  Tống   thế nào, Tống Chiêu Đệ vẫn giữ nguyên vẻ lạnh nhạt, như thể  lời van xin đó chẳng thể lay động nổi cô .
Thấy Tống Chiêu Đệ thờ ơ,  Tống liếc sang hai  đang  bên cạnh—Kỷ Hòa và Yến Lâm.
Yến Lâm khoác áo da, tóc xoăn sóng lớn, khí chất mạnh mẽ khiến bà  cảm thấy     kiểu dễ  chuyện.
Mộng Vân Thường
Vì , bà  lập tức chuyển mục tiêu sang Kỷ Hòa,   vẻ ngoài ôn hòa hơn.
"Cô Kỷ..." Giọng bà  run run, mang theo sự cầu khẩn. "   Chiêu Đệ  cô  giỏi, còn  xem bói nữa. Cô là bạn của Chiêu Đệ đúng ? Nếu là bạn, xin cô đừng để nó   chuyện dại dột, hại c.h.ế.t bố nó! Nó chỉ là nhất thời nóng giận thôi,   chắc chắn sẽ hối hận!"
Bà  vội vàng lấy từ trong túi  một tấm thẻ ngân hàng, đưa đến  mặt Kỷ Hòa.
"Nhà họ Tống chúng    nhiều tiền. Chỉ cần cô  tay cứu chồng , bao nhiêu cũng !"
Kỷ Hòa   phụ nữ  mặt, khẽ nhíu mày.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-thien-kim-gia-bi-duoi-khoi-hao-mon-toi-danh-livestream-doan-menh/1190.html.]
"Bà Tống ." Cô hạ giọng, ngữ khí bình thản nhưng đầy sức nặng. "  thể  tay giúp chồng bà, nhưng  khi  ,  một chuyện bà cần  ."
Nghe thấy Kỷ Hòa chịu giúp đỡ,  Tống lập tức lau nước mắt, ánh mắt lóe lên tia hy vọng.
"Thật ? Cô  ! Là chuyện gì?"
Kỷ Hòa  thẳng  mắt bà , ngữ điệu chậm rãi nhưng rõ ràng từng chữ một:
"Người khiến chồng bà hôn mê   là Tống Chiêu Đệ."
"Hả?"
Mẹ Tống sững ,  thể tin  tai .
Bố Tống là  từng cứu vô  mạng sống,   nhiều  kính trọng ông. Bà   thể nghĩ  ai   hại ông .
Lúc , ánh mắt Kỷ Hòa chậm rãi dời sang bên cạnh.
Tống Duệ  đó, sắc mặt bình tĩnh, nhưng bàn tay  siết chặt thành nắm đấm.
Kỷ Hòa  lạnh, giọng  nhẹ nhàng nhưng từng lời như mũi d.a.o xuyên thẳng  lòng :
"Là con trai Tống Duệ của hai  ."
"Cái gì?!"
Mẹ Tống loạng choạng, suýt nữa ngã quỵ.
"Không thể nào! Tuyệt đối  thể nào!"
Tống Duệ là con trai ngoan mà họ nâng niu từ nhỏ đến lớn, là bảo vật mà họ giữ gìn trong lòng bàn tay. Vì  , họ thậm chí còn ruồng bỏ cả Tống Chiêu Đệ.
Làm  mà Tống Duệ  thể hại bố  chứ?!
Kỷ Hòa khoanh tay, bình thản tiếp tục:
"Tống Chiêu Đệ  đưa cho  bát tự ngày sinh của ông Tống. Dựa  đó,   thể thấy rõ cuộc đời ông .  là ông   cứu giúp  nhiều , tích lũy vô  công đức.  bên cạnh kim quang công đức ,   quấn chặt bởi một luồng khí đen."